var popunder = true; shopmetho: MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Quyển II: Thiên hộ Miêu trại - Chương 13

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2016

MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Quyển II: Thiên hộ Miêu trại - Chương 13

Chương 13: Công ty Vu cổ
Giá mấy người quần áo đen vừa mới ngồi xuống, một cỗ khí tức âm u truyền tới. Cầm đầu người áo đen kia ngồi gần chúng tôi nhất, hắn cao một thước tám , cả người đều là cơ bắp còn mang kính đen. Phía sau có ba bốn người giống như là tiểu đệ, trông đều hung tợn. Bọn họ thỉnh thoảng nhìn mấy người chúng ta.
"Ngọc Nhi, cô đừng chỉ nhìn mà không chọn nha, chúng tôi cũng đều đã đói, cô cứ tiếp tục như vậy chúng tôi cũng đều không ăn được cơm." Ngô Đới Vinh ôm bụng làm bộ như đói chịu không được.
Triệu Ngọc Nhi qua loa gọi mấy món ăn rẻ nhất giao cho phục vụ viên, còn giỏi hơn ba chai bia. Chúng ta mặc dù đều ăn qua nhiều lần cơm, nhưng là hôm nay nhưng lần đầu uống rượu.
"Cô cũng biết uống rượu?" Tôi cùng Ngô Đới Vinh miệng đồng thanh hỏi.
"Bia tôi cũng biết uống nha, nhưng là chỉ có thể uống một chút thôi, hôm nay để ăn mừng tìm được vòng tay, chúng ta chúc mừng một chút, tới làm ly!" Vừa nói Triệu Ngọc Nhi cầm cốc bia lên. Tôi và Ngô Đới Vinh vội vàng bưng ly lên, không chỉ trong chốc lát tôi liền uống hai chai bia, nói thật ra tôi căn bản không biết uống qua rượu, chẳng mấy chốc đầu lại choáng váng một chút thân thể bắt đầu đánh lung lay.
"Tôi đi ra phòng vệ sinh, các cậu chờ tôi ra thì đi về." Triệu Ngọc Nhi đứng dậy đi phòng vệ sinh, có thể là rượu cồn tác dụng, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào vòng ba của cô lắc qua lắc lại... Đầu óc mơ hồ, muốn cái gì cũng không biết, vội vàng uống một hớp nước trà thanh tỉnh một chút.
Lúc Triệu Ngọc Nhi đi, túi xách của cô để ở trên ghế, vòng tay băng ngọc để bên trong. Ngay lúc này, mấy tên đàn ông bàn đối diện đột nhiên đứng lên đi ra khỏi bàn, tôi ngẩng đầu nhìn một cái cho là bọn họ cơm nước xong thì đi về nên không để ý, nhưng không nghĩ tới là tên cầm đầu đeo kính đứng lên cầm túi xách của  Triệu Ngọc Nhi phi thân chạy xuống lầu. Tôi cùng Ngô Đới Vinh vội vàng đuổi theo, nhưng là hai chúng tôi cũng uống rượu, chân mềm nhũn làm sao đuổi cũng không đuổi kịp. Lúc này Triệu Ngọc Nhi đi ra.
"Thế nào? Các cậu làm sao chạy ra ngoài? Túi xách của tôi tại sao không thấy?" Triệu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn hai chúng tôi.
"Túi bị cướp.. Bị, bị cướp!" Tôi thở không ra hơi cúi người, hai tay chống lên đầu gối, Ngô Đới Vinh mặt cũng tái mét.
"Là ai, các cậu có thấy rõ không, may mà tôi đang cầm điện thoại, vòng tay nhất định bị bọn họ đoạt đi!" Triệu Ngọc Nhi bị giật mình vội vàng dùng hai tay bịt miệng mình lại.
"Đúng vậy, lần này vòng tay đã bị cướp thật rồi. Cặp vòng băng ngọc là để cho em gái tôi chữa bệnh, xong rồi, mấy ngày nay chúng ta cố gắng đều uổng phí. Bọn họ chính là mấy người ngồi bàn đối diện chúng ta. Ngẫm lại, tôi nhìn bọn họ cũng thấy bọn họ cứ nhìn bàn chúng ta liên tục." Ngô Đới Vinh vừa nói, từ bên trong kéo ra 5-6 nhân viên của quán.
" Này ! Mấy người các cô cậu đinh ăn cơm không trả tiền có phải không? Chạy nhanh như vậy? Không trả tiền chúng tôi báo cảnh sát!" Người nói chuyện là một đầu bếp đội một cái mũ trắng nổi bật, trong tay còn cầm một muỗng lớn.
"Ai nói không trả tiền cho các người, túi chúng tôi bị người ngồi bàn đối diện cướp, vào thôi, chúng tôi còn chưa ăn xong đâu, " tôi kéo Triệu Ngọc Nhi cùng Ngô Đới Vinh quay trở về trên bàn cơm.
Mới vừa trở lại trên bàn, Triệu Ngọc Nhi báo cảnh sát. Túi của cô là hàng hiệu do cha cô mua tặng, nghe nói có mấy chục ngàn, nhìn cô có vẻ rất đau lòng. Cảnh sát tới lấy lời khai của chúng tôi, tiệm cơm nhỏ cũng không có camera căn bản không có ích gì, chỉ có thể chờ tin tức. Chúng tôi bực tức tới cực điểm, Triệu Ngọc Nhi về nhà, hai chúng tôi tiền cũng xài hết bèn trở về ký túc xá.
"Niếp vũ, làm sao bây giờ? Bọn họ cũng không biết là người nào, có phải người cty Chu Văn không nhỉ?" Ngô Đới Vinh vừa nói vừa cầm máy tính của Lý Lâm đứng lên bắt đầu lên mang tìm tin tức
"Tôi cũng hoài nghi đến tám chín phần là do bọn họ làm, Có điều làm sao trùng hợp như vậy, chúng ta mới vừa mới tìm được vòng tay liền bị bọn họ phát hiện, Có phải cậu bán đứng chúng tôi không?" Tôi thật không nghĩ ra, qua loa hỏi một câu.
"Cái gì? Cậu hoài nghi tôi? Mịa nhà cậu, chúng ta cùng ngồi chung một chỗ, cậu thấy tôi đi báo tin cho họ lúc nào?" Ngô Đới Vinh lập tức đen mặt lại, giận đến tím bầm.
"Được rồi, tôi chỉ đùa một chút thôi, Cậu cần gì phải coi là thật chứ ? Không bằng chúng ta đi Công ty Nhã Minh thăm dò xem kết quả như thế nào? Nếu là thật bị bọn họ cầm đi chúng ta liền đem nó đoạt lại." Tôi nắm tay Ngô Đới Vinh hung hãn nhìn chằm chằm hắn.
"Dĩ nhiên, chúng ta nhất định phải lấy lại đồ thuộc về chúng ta!" Nói xong cậu ta nắm tay tôi, kéo mạnh, tựa hồ cũng rất thống hận những tên lưu manh kia.
Hôm sau, trong giờ học Giáo sư Lưu dặn dò chúng tôi phải chuẩn bị thật tốt kỳ thi cuối kỳ. Buổi chiều, không có giờ nên tôi đi về ký xúc xá. Tôi vội vàng cho Triệu Ngọc Nhi gọi điện thoại.
"Ngọc Nhi, Cô có sao không ? Chuyện Vòng tay ngày bị cướp cô còn nhớ không, tôi muốn chúng ta phải đi Công ty Nhã Minh đi một chuyến, có lẽ là bọn họ lấy!" Tôi rất tin chắc phán đoán của mình.
"Được rồi, không bằng ngày mai chúng ta cùng đi đến đó luôn, nếu quả thật ở nơi đó chúng ta liền len lén chui vào đem nó đoạt lại, nhưng bọn họ nhất định là biết mặt mấy người chúng ta, nếu không làm sao biết chúng ta cầm vòng tay chứ ?" giọng Triệu Ngọc Nhi có chút khẩn trương.
"Không có sao, nói không chừng là lúc chúng ta ăn cơm bị bọn họ nghe được, bọn họ có lẽ là tạm thời mới làm như vậy." Ngô Đới Vinh lại đem lỗ tai dán tới nghe chúng tôi nói chuyện.
"Được rồi, ngày mai tôi mượn xe của ba, chúng ta nhất định phải đi xem kết quả. !" Triệu Ngọc Nhi cúp điện thoại, tôi cùng Ngô Đới Vinh vội vàng đem máy tính bỏ vào giường Lý Lâm.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Ngọc Nhi lái một chiếc xe BMW màu đỏ đến cổng trường. Tôi và Ngô Đới Vinh vội vàng lên xe. Chẳng mấy chốc đã đến cửa Công ty Nhã Minh. Lúc này chính là thời gian nghỉ ăn cơm trưa, cũng không biết là vận khí tốt hay là sao, có một chiếc xe đưa thức uống đang dỡ hàng, chúng tôi lên nhận xe hàng.
" Này, mấy bạn trẻ là nhân viên Công ty Nhã Minh tới giúp dỡ hàng phải không?" Tài xế xe tải sững sờ nhìn chúng tôi.
"Đại thúc, đúng vậy, chúng cháu là nhân viên bên trong, đúng lúc thấy các chú tới liền tới trợ giúp dỡ hàng, !" Nói xong Triệu Ngọc Nhi còn ném ra một ánh mắt quyến rũ, lái xe nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Triệu Ngọc Nhi. Ba chúng tôi, mỗi người ôm một rương nước suối đi theo bảo vệ tiến vào trong công ty.
Vào bên trong, chúng tôi giống như con ruồi không đầu vậy, tìm lung tung. Triển lãm Lần trước đã kết thúc, trong phòng khách căn bản không có người nào, bây giờ là thời gian ăn cơm, cửa phòng làm việc đều đang không khóa, chúng tôi bèn đi tìm từng phòng một.
Đột nhiên tôi nhớ ra, đôi vòng tay băng ngọc là thứ mang hàn khí, tôi vội vàng lấy la bàn của chú Hai ra đo phương vị. Nhưng cây kim của La bàn không hề nhúc nhích, nơi này lại có thần chú hạn chế pháp thuật. Tôi vội vàng nhớ lại trong Cửu Ngự Thần Sách có một đạo bùa chú có thể phá nó: "Mổ trăm mổ tà pháp bùa chú" “nam trên bờ biển một thất cỏ, ngày đêm thanh thanh không thấy lão, Vương mẫu bàn đào tới mổ lui, dùng mọi cách tà pháp cũng biết. Vừa cởi vàng nghĩa bưng công, hai mổ nam hải vạn pháp, ba mổ trăm nghệ pháp, bốn mổ ba sư pháp, năm mổ thợ rèn pháp, sáu mổ hoa tượng pháp, bảy mổ miếng ngói tượng pháp, tám cắt đá tượng pháp, chín mổ thợ mộc pháp, mười mổ cắt bổ pháp, thiên địa mổ, năm tháng mổ, ngày lúc mổ, phụng mời hồ ly tổ sư, hết thảy tổ sư dùng mọi cách mổ lui, cẩn mời nam đẩu sáu sao, thất tinh bắc đẩu, ta phụng Thái thượng lão quân vội vàng như luật lệ”. Tay tôi vung lên, Thần chú đánh ra theo bàn tay cầm lá bùa màu vàng tạo thành huyết ấn trên cây kim trong la bàn.
Kim La bàn nhanh chóng chuyển động, ba người chúng tôi đi theo chỉ dẫn của la bàn rất nhanh tới cửa một căn phòng trên tầng ba mươi mốt. Nhưng cửa cửa căn phòng lại có người canh gác, người kia cao khoảng 1m90, trong tay còn cầm gậy cảnh sát. Nhìn tên vệ sĩ cao lớn như cột điện, chúng tôi không khỏi ngẩn ra, ai cũng không biết nên làm gì bây giờ. Lúc này Triệu Ngọc Nhi đứng lên, trực tiếp hướng tên vệ sĩ kia đi tới.
"Anh đẹp trai, nhìn anh khỏe mạnh như vậy có thể giúp tôi một chuyện được không, phòng làm việc của tôi bị hết nước, mà dưới lầu có một xe nước đang giao hàng tới, có thể hay không giúp tôi bê một bình nước lên!" Giọng Triệu Ngọc Nhi nũng nịu, cố ý cố làm ra vẻ đứng lên.
"Tý nữa sẽ có người của bên giao hàng mang nước lên, cô đợi một chút đi. Ông chủ đã dặn tôi không thể rời nơi này nửa bước, nếu xảy ra điều gì không may tôi nhất định phải chết." Người đàn ông này nhìn từ trên xuống dưới Triệu Ngọc Nhi, ánh mắt thẳng tắp đứng đó.
"Tôi là thư ký ông chủ vừa mới đưa tới. Có chuyện gì anh cứ nói là tôi để cho anh làm là được. Ai da, thời tiết này nóng quá nha, ta khát chết mất anh đẹp trai ơi... ." Vừa nói Triệu Ngọc Nhi cởi bớt cúc áo, lấy tay quạt quạt.
"Được rồi, nếu là thư ký ông chủ đưa tới tôi sẽ đi ngay bây giờ cho cô. Đúng rồi,sao trước kia tôi chưa thấy cô bao giờ ?" Anh ta gãi đầu một cái.
"Tôi, không chỉ là thư ký, anh biết mà. Bình thường tôi không tới nơi này, hôm nay ông chủ nói không chờ nổi cho nên kêu tôi tới... ." Nói xong Triệu Ngọc Nhi đi thẳng tới xoa xoa vào ngực anh ta. Người vệ sĩ kia không ngờ tới Triệu Ngọc Nhi sẽ làm vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Anh ta đi lấy nước cho Triệu Ngọc Nhi, tôi cùng Ngô Đới Vinh vội vàng len vào cửa phòng làm việc khép hờ , Triệu Ngọc Nhi ở cửa canh.
Vừa vào phòng làm việc, bên trong là một bộ bàn ghế giám đốc thật lớn, trên bàn có một con mèo chiêu tài bằng vàng ròng. Bên cạnh có một chậu cây không biết là cây gì.Trong phòng tràn ngập mùi thơm thoang thoảng. Cửa sổ lớn có thể nhìn thấy xe cộ nhộn nhịp ở dưới đường.
"Nhất định đang ở trong bàn làm việc" Ngô Đới Vinh nói xong nhanh chóng kéo ra tất cả ngăn kéo có thể mở ra. Tất cả ngăn kéo cũng kéo ra hết, tất cả đều là một ít hóa đơn, hợp đồng, tài liệu, không hề có đôi vòng tay chúng tôi muốn tìm.
Lúc này, tôi bỗng chú ý đến hộc tủ bên cạnh, cửa của cái hộc kia hình như là mật mã khóa, trên đó có một vòng tròn lớn, hẳn là xoay đúng mã số sẽ mở được. Tôi nhìn nó  kia chân mày cau lại, nếu không có mật mã làm sao có thể mở ra chứ ? Nếu tên kia trở lại chúng tôi đều phải chết ở nơi này.

"A a, nhìn tôi đây này!" Nói xong, Ngô Đới Vinh hướng tôi cười đểu một chút, xắn tay áo lên bắt đầu xoay vòng tròn, tai hắn dán lên trên vòng vo. Chỉ trong chốc lát chỉ nghe " Ầm phanh" hai tiếng, Ngô Đới Vinh dùng một chút lực, cửa tủ sắt lại mở ra. Bên trong có từng tập tiền giấy và có một cái hộp. Mở hộp ra xem, đây đúng là hộp đựng vòng tay băng ngọc, nhưng mà vòng tay không ở bên trong. Hình bên dưới có một tấm biên lai vận chuyển, địa chỉ trên biên lai là ở Giang Tây . Xong rồi! Chúng tôi đã tới trễ.

1 nhận xét :