Chương 8: Tuân Thủ cam kết
Vừa dán lá liễu có nước mắt trâu
lên mắt tôi liền nhìn thấy hình dạng của quỷ nữ, nhưng cô ta không hề có vẻ dọa
người. Cô ta khoảng 20 tuổi, cao khoảng 1m60, mặt mũi trắng trẻo, dáng người nhỏ
nhắn. Cô ta từ từ đi tới tựa hồ vẫn có chút xấu hổ nhìn chúng tôi. Tôi phát
hiện cô ta mặc đồng phục học sinh của trường chúng tôi.
"Cô cậu làm gì đấy? Sao lại
lén lén lút lút vào nhà người khác ? Các cô cậu nếu không đi ra ngoài tôi cũng không khách khí đâu
nhé!" Cô ta vừa nói xong, mặt liền phát sinh biến hóa. Tất cả thịt trên mặt
đều rớt xuống, chỉ còn lại một bộ bạch cốt. Cô ta đưa hai tay ra bóp cổ tôi, tôi vội vàng đưa tay
phải ra dán lá bùa lên đầu nữ quỷ.
Trúng bùa chú, quỷ nữ cũng không
nhúc nhích đích được đành đứng ở đó, Triệu Ngọc Nhi sợ hãi ôm thật chặt eo, núp
sau lưng tôi.
"Chúng tôi không phải người
xấu, chúng tôi đang tìm một cái vòng tay bị Chu Văn lấy trộm. Vì chiếc vòng đó
có một nữ sinh tên Lâm Na đã bị hại chết... ." Tôi vội vàng giải thích với
cô ta, hy vọng quỷ nữ này có thể nói cho tôi biết chiếc vòng đó bị giấu ở đâu.
"Cái gì? Các người nói thật
không? Hắn đã cướp vòng tay của phụ nữ lại còn giết người? Đây không phải sự
thật, không phải thật!" quỷ nữ đau khổ khóc lóc.
"Cô có thể nói cho tôi biết cái
vòng tay đó để ở đâu không? Chúng tôi quả thật rất cần nó. Mà cô là ai chứ ?
Chẳng lẽ cũng là bị hắn hại chết?" Tôi thấy nữ quỷ này thật đáng thương, đáng
thương như Lâm Na vậy. Nữ quỷ bèn kể cùng
tôi câu chuyện của mình.
Cô ta là bạn gái của Chu Văn từ năm
thứ nhất. Bởi vì Chu Văn đẹp trai hào phóng cô ta bèn đem lòng yêu hắn. Sau đó bọn họ bèn thuê phòng sống chung với
nhau. Được một thời gian, vào khoảng khai giảng năm thứ hai Chu Văn biết Lâm
Na. Cô ta cũng không hiểu nguyên nhân gì khiến Chu Văn giống như điên vậy. Hắn
thấy Lâm Na liền bám lấy, buổi tối cũng không về. Cô ta ba lần bốn lượt đi tìm Chu
Văn, nhưng Chu Văn không những không trở về nhà, còn nói muốn chia tay cô.
Vì vậy Cô muốn xem rốt cuộc Chu Văn đang ở chung với cô gái
nào. Lịch học hàng ngày của Chu Văn cô nắm rất rõ. Một hôm, cô đi theo Chu Văn
đi tới tầng bốn của thư viện, nhìn thấy Chu
Văn cùng một nữ sinh ở chung một chỗ, mà sau đó Chu Văn cầm về chiếc vòng tay đeo
trên tay nữ sinh kia.
"Vậy cô chết như thế nào? Cô
phát hiện chuyện của Chu Văn, hắn liền giết cô diệt khẩu?" Tôi trong lòng rét
run một trận,tên Chu Văn này thật sự là ác ma giết người không chớp mắt, so với
quỷ còn đáng sợ hơn.
"Tôi thấy bọn họ ở nơi đó
hôn môi, hơn nữa tay Chu Văn còn không
ngừng sờ loạn trong quần áo cô ta, trong cơn tức giận tôi liền vọt tới chất vấn
hắn, nhưng là hắn liền đẩy tôi ra, cô ta cũng quát lên hỏi tôi là làm cái gì. Tôi
lúc ấy không nhịn được nên xông vào đánh cô ta. Sau đó Chu Văn tới kéo tôi ra, trong
lúc lôi lôi kéo kéo đấy tôi cảm thấy cổ tôi chạm vào cái gì đó liền bị ngất đi,
sau đó cái gì cũng không biết, khi tôi tỉnh lại thì đã thành quỷ bị nhốt ở
trong căn phòng này..." nữ quỷ vừa nói vừa khóc.
"Vậy hắn tại sao đem ngươi mang vào nhà chứ ?" Tôi
có chút mê muội không hiểu, Triệu Ngọc Nhi cũng ngơ ngác nhìn.
"Hắn vẽ trên người tôi một đạo bùa chú, tôi không thể
ra khỏi phạm vi căn phòng này, chỉ cần tôi đi ra ngoài là bùa chú đó sẽ cháy, còn
tôi thì sẽ hóa thành tro bụi, tôi bây giờ chính là quỷ nô cảu hắn, hắn mỗi ngày
đều bắt ta phục dịch hắn, bồi hắn ngủ, bồi hắn... ." Vừa nói vừa cúi đầu.
"Loại đàn ông độc ác! Cô chết rồi mà không buông tha,
hắn nhất định sẽ gặp quả báo. Cô yên tâm, tôi sẽ thả cô ra, cô nhất định phải
nói cho tôi chỗ giấu chiếc vòng!" Vừa nói tôi bèn tháo lá bùa trên trán cô
ta xuống, lại xóa cả lá bùa Chu Văn vẽ trên người cô ta.
"Là ở chỗ đó, các cô cậu cầm đi!" Nói xong cô ấy cười
với chúng tôi và đi ra khỏi phòng biến mất không thấy.
Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi vội vàng
lấy ra chiếc vòng trong ngăn kéo,quả thật đó chính là vòng tay Lâm Na tả cho tôi,
cái đó vòng tay để ở trong một cái hộp. Trong hộp còn có mấy quyển sách pháp
thuật các loại. Tôi đem những thứ cất vào chiếc túi vải sau lưng. Chúng tôi vội
vàng chạy xuống dưới, Triệu Ngọc Nhi thuần thục lái chiếc Audi thật nhanh về trường.
Lúc về đến trường học, trời đã
không còn sớm, Triệu Ngọc Nhi lái xe trở về nhà. Trong phòng ngủ cũng vừa mới bật
đèn. Trong phòng chỉ có Ngô Đới Vinh đang đọc sách, hai người kia không thấy đâu.
"Niếp vũ, cậu về rồi, thế nào,
có lấy được vòng không?" Ngô Đới Vinh lo lắng hỏi.
"Lấy được rồi, cậu xem này!"
Vừa nói, tôi vừa thay quần áo, giằng co một ngày, cả người mồ hôi đều ướt đẫm,
rốt cuộc cũng được thoải mái
"Bụng cậu có vết gì thế kia?
Sao lại tím như vậy ?" Tôi nhìn theo ánh mắt Ngô Đới Vinh, hù chết tôi. Trên
bụng tôi, mấy chỗ bị Triệu Ngọc Nhi véo chuyển sang tím bầm, bên trái, bên phải đều có một mảng lớn.
"Người cậu sao lại có vết tím
thế kia ? Cậu để cho ai véo vậy? Nhất định là Triệu Ngọc Nhi.Làm sao cậu còn
phải bá vương ngạnh thượng cung nha, không sợ sao?" Vừa nói hắn vừa cười
ha ha.
"Cậu ăn nói cho cẩn thận chút,
tớ có phải loại người như vậy không? Tớ ngủ gật trên xe, Cô ấy bấm tớ nhắc nhở
một chút mà thôi. Mau lên, xem kỹ chiếc vòng này, Cậu mau dùng máy tính của Lý
Lâmtra xem có phải hay không thứ chúng ta muốn." Tôi vội vàng móc vòng tay
ra đưa cho Ngô Đới Vinh “thừa dịp bây giờ Lý Lâmcòn chưa trở lại dùng máy vi tính
của hắn”
Ngô Đới Vinh cười hì hì nhìn bụng
tôi. Lại còn lè lưỡi trêu nữa. Nhưng cậu ta cũng mở máy tính của Lý Lâmxem các
loại trang web cùng tài liệu.
"Không sai, chính là nó!
Chúng ta mau đi cầm vòng tay này đưa cho Lâm Na. Đừng để cô ấy nóng lòng chờ nữa.
Không nghĩ tới cậu thật lợi hại, cậu cùng Triệu Ngọc Nhi là làm sao lấy được nó,
là vào phòng trộm cắp hay là cướp bóc?" Nhìn cậu ta cười thật đáng ghét, tôi
chỉ muốn dán cho hắn một cái “định thần phù” để cho hắn biết điều.
Tôi thay quần áo sau đó cùng Ngô
Đới Vinh đi tới phòng ăn ăn cơm. Cơm nước xong trở lại cũng không thấy Vương Học
Bình và Lý Lâmđâu. Không biết hai người đó đi đâu. Tôi cùng Ngô Đới Vinh đi đến
thư viện cũ. Vẫn đi theo đường cũ, đến nơi gọi Lâm Na hiện thân.
"Rất cảm ơn các cậu. Đây quả
thật là vòng tay của mẹ tôi. Cám ơn các cậu! Đã tìm thấy cái vòng tay này tôi
có thể an tâm rời đi.Còn Chu Văn, loại đàn ông này không đáng để tôi nghĩ về hắn."
Lâm Na vừa nói vừa đeo chiếc vòng lên tay, nhìn chúng tôi lộ ra nụ cười vui vẻ,
nhưng măt nàng thì không cầm được nước mắt.
"Lâm Na, chúng tôi đã tuân
thủ cam kết mang vòng tay về cho cô, sau này cô nên mở lòng được không? Chúng tôi
nhất định sẽ tìm được chứng cớ để bắt Chu Văn phải đền tội. Cô phải tin tưởng
chúng tôi! Trên vòng tay này nhất định có dấu vân tay của hắn."
Trước mắt, Lâm Na bỗng nhiên thay
đổi, lúc này cô mặc một bộ váy đầm dài màu trắng xinh đẹp . Trông cô xinh đẹp hơn
cả tưởng tượng của tôi
"Gặp lại sau, mẹ, trường của
tôi, cả các cậu nữa. Nhất định các cậu sẽ gặp nhiều may mắn. Tôi chúc phúc cho các
cậu! Cái thế giới này đã không có gì khiến tôi lưu luyến nữa, lấy lại được vòng
tay của mẹ tôi cũng không có cái gì tiếc nuối, đến lúc tôi phải đi! Cám ơn các
cậu,hẹn gặp lại!" Lâm Na bỗng nhiên bay lên trời, nàng cả người biến thành
một làn khói trắng. Làn khói kia càng ngày càng nhỏ sau đó thân thể cô từ từ
thay đổi biến mất dần. Cô vẫy tay với chúng tôi, từ từ tan biến không còn dấu vết.
"Đinh!" Vòng tay của cô
rơi xuống đất. Lâm Na đi rồi, cô đến với thế giới thuộc về cô. Tôi và Ngô Đới
Vinh vội vàng đi tới, ngây ngốc tiếp tục nhìn làn khói trắng phiêu tán, ai cũng
không nói ra lời.
Cầm chắc vòng tay, tôi cùng Ngô
Đới Vinh ra khỏi thư viện. Bên ngoài ký túc xá tất cả đều đã bật đèn sáng. Trên
đường không có mấy người, cũng sắp đến giờ đi ngủ. Rất nhanh, tôi cùng Ngô Đới
Vinh đã về đến phòng ngủ, chúng tôi phát hiện cửa của phòng ngủ không khóa, tôi
đẩy cửa ra đi vào, Vương Học Bình và Lý Lâm đều chưa trở lại. Tôi cảm giác có
điểm không đúng, hai người bọn họ sao có thể đều không nói lời nào, lại cùng
nhau biến mất thế chứ?
Điện thoại trong túi tôi đột
nhiên vang lên, tôi cầm điện thoại lên. Là tiếng Vương Học Bình, cậu ta nói hết
sức dồn dập
"Niếp vũ! Tớ là Vương Học
Bình, cậu mau tới mau cứu chúng tớ, chúng tớ bị đánh bây giờ đang bị nhốt ở phòng
thể dục không ra được, giúp chúng tớ nghĩ
biện pháp nhanh lên một chút!" Buông điện thoại xuống tôi vội vàng
chạy về phía phòng thể dục.
Trong trường đã tối om, tất cả các
cửa sổ phòng ký túc xá đều đã đóng. Tôi cùng Ngô Đới Vinh dùng điện thoại di
động soi tìm đường đi, tìm thật lâu mới tìm được phòng thể dục. Mới vừa đến gần
phòng thể dục đã nghe thấy bên trong không ngừng kêu: "Có ai không? Có ai
không, mau cho cửa mở ra ... ." Đúng là giọng Vương Học Bình, tôi vội vàng
chạy tới. Chỉ thấy hai người họ giống như là bị nhốt vào ngục giam vậy, hai tay
từ trong cửa phòng thể dục đưa ra muốn tôi chú ý.
"Các cậu sao lại ở chỗ này?
Các cậu làm sao bị người ta đánh?" Tôi kéo kéo cửa phòng thể dục, thật sự
là quá nặng,kéo thế nào cánh cửa cũng không nhúc nhích.
"Cậu nhanh đi tìm phòng y tế
lấy thuốc đi, Lý Lâm bị thương nặng, cậu ấy bị hôn mê bây giờ còn chưa tỉnh,
chờ chúng ta đi ra ngoài sẽ nói tiếp." Trên tay Vương Học Bình dính nhiều
máu tươi, mặt đầy vết bầm tím.
Tôi cùng Ngô Đới Vinh vội vàng
chạy tới phòng bảo vệ, tìm được bảo vệ. Bảo vệ mở ra cửa đem Lý Lâm mang ra
ngoài, đưa bọn họ đến bệnh viện. Đến bệnh viện tôi mới phát hiện thì ra trên đầu
Lý Lâm sưng lên một cục, hốc mắt cũng tím bầm, Vương Học Bình coi như tốt,
chẳng qua là trên tay chảy máu, quần áo trên người cũng bị xé nát. Đưa Lý Lâm
đến phòng cấp cứu, sau đó Vương Học Bình nói về chuyện đã xảy ra.
Ngay hôm nay, buổi chiều đột
nhiên có năm sáu thanh tiên khoảng hai mươi mấy tuổi đi vài ký túc xá. Mấy
người này nhìn một cái liền thấy không giống học sinh trong trường. Lúc này Lý
Lâm đang nghịch máy vi tính, Vương Học Bình đang học bài. Mấy người này vừa vào
đến cửa phòng liền xông vào lục lọi lung tung, bảo là muốn tìm thứ gì đó, sau
còn nói không tìm được, vào sai phòng. Lúc này Lý Lâm đứng lên mắng bọn họ, sau
đó mấy người kia xông tới đánh Lý Lâm. Vương Học Bình vội can ngăn, kết quả
cũng bị đánh. Đánh xong người bọn họ đã định đi, Vương Học Bình cùng Lý Lâm
tính khí cũng không tốt lắm liền đuổi theo, kết quả bị bọn họ kéo đến phòng thể
dục đánh cho một trận. Cả hai đều ngất đi, chờ lúc tỉnh lại mới gọi điện thoại
cho tôi. Lúc này bảo vệ và cảnh sát cũng tới. Hỏi cặn kẽ tình huống của hai người.
Đầu tiên mấy người này không phải
nhằm vào người mà muốn tìm đồ. Thứ hai, bọn họ không phải là cướp tài sản, không
hề cướp tiền và tài sản. Thật rất kỳ quái, cảnh sát ghi chép xong liền rời đi.
Bảo vệ sắp xếp xong xuôi cho bọn họ nằm viện, tôi cùng Ngô Đới Vinh cũng trở về
phòng ngủ.
"Bọn họ đang tìm cái gì nhỉ?
Niếp vũ, phòng chúng ta làm gì có thứ gì đáng tiền chứ ? Trừ máy tính của Lý
Lâm là đáng giá tiền nhất còn lại đều là sách vở của chúng ta" Ngô Đới
Vinh buồn bực lật tới lật lui, nhìn lại xem của mình có mất cái gì không.
"Tớ cũng không biết, chờ
cảnh sát điều tra camera an ninh xem có thể hay không giải tỏa nghi ngờ của cậu!"
Tôi cũng rất kỳ quái, hôm nay lúc tôi cùng Triệu Ngọc Nhi đi ra ngoài đã mang
theo tất cả mọi thứ của chú Hai, trong phòng ngủ chỉ còn lại quần áo và sách,
thứ gì đáng giá mà bọn họ phải làm vậy chứ ? Chẳng lẽ là bị Chu Văn phát hiện?
Nhưng ngẫm lại thời gian cũng không giống?
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét