Chương 9: Tên ta là
An Lăng Tâm
Hôm nay, Tôi đem tất cả mọi
chuyện đã trải qua cặn kẽ nhớ lại một chút. Nếu như Chu Văn phát hiện là tôi làm
sẽ trực tiếp tới tìm tôi, làm sao có chuyện chỉ qua loa đánh người gây ra phiền
toái lớn như vậy chứ. Huống chi hắn còn giết người không thể nào lá gan lớn như
vậy. Cũng không có khả năng là hắn phái người đến vì khi chúng tôi trở lại ký túc
xá bọn họ đã bị đòn rồi. Nghĩ đi nghĩ lại tôi đoán nhất định là có một nhóm
người có mục đích khác, tuyệt đối không phải Chu Văn.
Tôi mơ màng nghe thấy tiềng ồn ào
giống như trong thao trường, có lẽ đã đến giờ thể dục buổi sáng. Tôi vội vàng
mở mắt, nhưng phát hiện mình không thể cử động, ngực giống như có hòn đá lớn đang
đè lên làm tôi rất khó thở. Tôi cố gắng quay cổ lại nhưng cũng không làm sao quay
được, tay cũng không thể cử động. Lại là quỷ áp giường. Tôi sao lại xui xẻo như
vậy, mấy ngày trước mới vừa tới một lần, làm sao nhanh như vậy đã lại tới rồi,
Lúc này cửa phòng ngủ mở ra,
giống y như lần trước khiến cho tôi sinh dự cảm bất thường. Dự cảm của tôi rốt
cuộc biến thành sự thật, một mảnh mê mang sương trắng tiêu tán, một người đàn
bà chậm rãi từ ngoài cửa đi vào. Nàng mặc máy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài rủ
trước ngực. Nàng chậm rãi bước lại gần tôi, dáng người quả là đẹp, từ từ đi tới
chỗ tôi, nàng chính là quỷ nữ lần trước tôi mơ thấy .
"Phu quân, ngươi có khỏe không?"
Nàng khom người hướng với tôi làm một lần vạn phúc .
Tôi trong lòng lại sợ vừa tức, sợ
là cô nàng quỷ nữ này sao cứ tới tìm mình, không biết có tới giết tôi để thế thân
không. Tức giận là quỷ nữ này sao lại đáng ghét thế, là quỷ áp giường. Lúc này
tôi lo lắng chuyển mắt nhìn cô ta, trong miệng không nói được lời nào.
"Phu quân, Chàng khí sắc
không tốt lắm. Nhất định là mệt phải không. Chàng có nhớ thiếp là ai không ? Chàng
còn nhớ chuyện lần trước thiếp nói với chàng không? Chúng ta muốn cùng nhau tìm
được cha mẹ. Ta tên là An Lăng Tâm, chàng có nhớ tên ta không?" Cô ta hỏi
một tràng dài làm tôi choáng váng. Tôi thật muốn há miệng nói cái gì đấy, nhưng
không thế nào nói ra lời. Đang lúc tôi cố gắn dùng sức chuyển động cổ thì lại
hôn mê bất tỉnh.
"Niếp vũ! Tỉnh lại đi, cậu
ngủ gì mà như heo vậy, ngủ say như chết, mau dậy đi! Tớ đã xin thầy cho nghỉ,
bây giờ chúng ta liền đi bệnh viện thăm Lý Lâm cùng Vương Học Bình!" Tiếng
Ngô Đới Vinh hét lên thiếu chút nữa đem màng nhĩ của tôi chấn vỡ.
"Được, tớ dậy rồi ! Cậu đừng
có hét lên được hay không, phiền chết!" Ngày hôm qua lại mơ thấy nữ quỷ
đó, lần này tôi đã nhớ nàng tên —— An Lăng Tâm.
Mặc quần áo xong tôi hạ quyết tâm
nhất định phải loại trừ quỷ nữ này, nàng làm hại tôi mỗi tối đều ngủ không yên
giấc. Vừa nghĩ tôi vừa lấy bút mực đỏ cùng giấy vàng ra. Tôi vội vàng mở quyển 《 Cửu ngự thần
sách 》, trong
đó có một số loại thần chú trừ ác mộng. Trong đó chương viết: 《 nhương giải
hung mộng phù chú》
"Nếu đêm có thiện mộng, cát ứng mà mộng, mà trong lòng tự cho là giai thì
cát cảm cũng. Nằm giác khi ma con mắt hai bảy qua mà chúc viết “Thái thượng cao
thanh, tam đế đan linh. Thao cung minh triệt, cát cảm cáo tình, tam nguyên nhu
phách, thiên hoàng thụ kinh. Sở hướng hài hợp, phi tiên thượng thanh. Thường dữ
ngọc chân, câu hội tử đình. Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh” Một
chuỗi thần chú tôi xem nhiều lần, rốt cuộc cũng vẽ xong bùa chú dính vào dưới
giường của tôi.
Nghĩ lại, nếu như tên nữ quỷ đó
là tới tìm tôi để làm thế thân cũng không đúng nha, tìm thế thân phải có giới
tính giống nhau. Nam tìm nam, nữ tìm nữ. Tôi bất giác chảy mồ hôi lạnh cả
người, chẳng lẽ cô ta muốn hút hồn phách tôi? Tôi không khỏi lạnh cả người. Nhớ
lại chuyện của chú Hai và em gái, lần này chuyện xui xẻo chẳng lẽ lại tới trên
đầu của tôi? Vì vậy tôi lại lật ra 《 Cửu ngự thần sách 》tìm ra an hồn thần chú: "Thái tố chân nhân dạy mới học giả
tránh ác mộng pháp. Nếu đêm người gặp ác mộng, ngày một phách yêu, ngày hai thử
lòng, ngày ba thì là kẻ gian, đây là chán ghét tiêu chi phương cũng. Khi nằm mộng,
lấy tay trái vuốt qua nhân trung hai bảy cái, gõ răng hai bảy lần, và đọc: Quá
động thật huyền, trường luyện ba hồn. Đệ nhất hồn tốc thủ bảy phách, thứ hai
hồn tốc thủ nê hoàn..." (Đoạn này hơi lủng củng vì đây là nội dung bùa chú
nên tớ cũng không thay đổi nhiều)
Nội dung hai đạo phù nguyền rủa tôi
cũng cũng thuộc lòng trôi chảy, mặc quần áo xong cùng Ngô Đới Vinh đánh xe đi
bệnh viện. Lúc đến bệnh viện đã thấy Triệu Ngọc nhi đã chờ chúng tôi ở đó.
"Niếp vũ, Ngô Đới Vinh, các cậu tới rồi!" Triệu
Ngọc nhi hôm nay mặc rất đẹp, mặc một bộ quần áo vừa vặn màu sáng. Tóc dài kẹp
gọn đằng sau bằng kẹp màu xanh, tôi có chút nhìn cô không dứt được.
"Ngọc Nhi, Cô làm sao biết chuyện
này? Cô thật là giống Tống Giang nha, chúng tôi đang rầu không có tiền mua thứ
gì đâu!" Ngô Đới Vinh đỉnh đạc nhìn Triệu Ngọc nhi.
"Đồ tôi cũng mua xong rồi, vào
thôi!" Triệu Ngọc nhi vừa nói vừa nhấc giỏ hoa dưới chân lên. Cả ba chúng
tôi cùng nhau vào bệnh viện.
"Cám ơn các cậu đến thăm chúng
tớ, Bác sĩ nói chúng tớ không có việc gì, chỉ là não có chút chấn động nhẹ. Buổi chiều khám lại một lần nữa, tiêm thuốc xong
là có thể xuất viện." Vương Học Bình vô cùng lễ phép hướng chúng tôi còn
chào một cái. Quái nhân Lý Lâm, hướng chúng ta mỉm cười một cái, quay đầu qua
chỗ khác làm bộ ngủ. Cái này Lý Lâm nhất định là có chứng tự kỷ, cho tới bây
giờ cũng không nói một câu, tôi cũng không biện pháp gì với cậu ta.
Hơn ba giờ chiều, làm xong thủ
tục xuất viện. Triệu Ngọc nhi dùng xe của cha cô đưa chúng tôi về trường học. Chúng
tôi đến ký túc xá bèn lấy sách đi thư viện, bởi vì ngày mai sẽ phải thi trắc
nghiệm. Thời gian trôi quá nhanh, mấy ngày nay chuyện vòng tay của Lâm Na đã
làm trễ nải việc học của chúng tôi. Mấy ngày nay tôi không động đến sách vở, bây
giờ chỉ còn nước học tủ.
Tôi cùng Triệu Ngọc nhi cùng nhau
đến thư viện, chỉ thấy thật đông đúc, một chỗ ngồi cũng không có. Đi vào phòng
tự học, phòng tự học trong toàn là từng đôi từng đôi ôm chung một chỗ. Tôi rất
là bội phục đôi tình nhân ngồi cạnh tấm bảng đen, nam ôm nữ, nữ ngồi trên đùi
nam. Nam ôm eo nữ, nữ vòng tay ôm cổ nam. Còn một tay cầm sách, tôi trong lòng
nghĩ: "A di đà phật! Là ta định lực quá kém, hay là ta thấy quá ít?"
Không biết làm sao tôi lại trở về phòng ngủ, Triệu Ngọc nhi một mình đi tới thư
viện xem sách.
Ở phòng ngủ xem sách, thấy thế
nào cũng không nhìn nổi, cảm thấy trong lòng rối bời, mình cũng không biết mình
đang nhìn cái gì. Bất ngờ trời tối sầm lại, tôi thấy đầu óc choáng váng bất
tỉnh lại nằm ngủ ở trên bàn để máy vi tính.
Lúc này cửa sổ phòng ký túc xá đột
nhiên vang lên tiếng bịch bịch, tôi xem một chút hóa ra là Triệu Ngọc nhi, cô vừa
xen sách ở thư viện xong đến tìm tôi.
"Người đẹp, Cô học thế nào rồi?
Ngày mai thi không thành vấn đề chứ ?" Tôi xoa xoa mắt cũng chưa tỉnh ngủ lắm,
mặc quần áo xong đi tới phòng ngủ bên ngoài.
"Tôi mỗi ngày đều học bài nhé,
nhưng chủ yếu là học ở nhà. Hôm nay tiện đưa các cậu về nên tôi mới vào thư viện
học luôn. Tôi cũng chưa học ở thư viện bao giờ, hôm nay đến xem thử!" Vừa
nói triệu Ngọc Nhi vừa lấy ra một túi táo lớn.
"Niếp vũ, cái này mẹ tôi bỏ
vào từ sáng, tôi quên không ăn buổi tối, nếu mang về nhà mẹ tôi thấy lại nói tôi
không nghe lời, cho cậu này, tôi ngày hôm qua ăn một quả ăn cũng ngon lắm!"
Triệu Ngọc Nhi giơ tay ra đưa cho tôi.
"Thật ngại lắm nha, tôi làm
sao có thể tùy tiện nhận đồ của cô chứ? Lần trước tôi còn chưa mời cơm cô, mới chỉ
uống ly cà phê." Tôi ngượng ngùng gãi đầu .
"Không phải Khách khí? Cái gì
ăn cơm không ăn cơm, tôi lớn lên tải Thành phố này, ở đây có nhà hàng nào tôi
chưa ăn qua? Tôi chỉ đưa cậu túi táo thôi, cậu đừng nghĩ nhiều." Triệu
Ngọc Nhi ánh mắt khinh thường nhìn tôi.
"Được rồi, ngày mai thi rồi,
hy vọng cậu có thể đạt được thành tích tốt.Ngọc Nhi, tôi cũng không có gì đưa
cho cậu, tôi đưa cậu ra đến cửa trường đi." Vừa nói, tôi vừa kéo tay Triệu
Ngọc Nhi đi ra ngoài... .
Tối ngày hôm ấy không nằm mơ thấy
An Lăng Tâm, có thể là bùa chú của tôi có tác dụng, tôi thật bội phục chính mình,
tôi thật là quá thông minh. Dựa theo bùa chú trong 《 Cửu ngự thần sách 》, tôi đã giải
quyết được vấn đề ác mộng, có khi sau này tôi cũng sẽ thành cao cấp đại sư cũng
nên. Hơn nữa nói không chừng, sau khi hiểu hết nội dung của “Cửu Ngự Thần Sach”
tôi lại biết cách giải lời nguyền cho em gái, gảii quyết được vấn đề ác quỷ trên
người chú Hai.
Đến giờ thi, tôi vội vàng cùng Ngô
Đới Vinh, Vương Học Bình, Lý Lâm đi về phía trường thi. Mấy người chúng tôi không
cùng phòng thi, lúc này tôi lại nhớ tới chuyện mấy ngày trước Ngô Đới Vinh chặn
Giáo sư Lưu mà đổ mồ hôi lạnh. Nếu như không đứng trong Tốp 10 chắc Giáo Sư Lưu
sẽ cho tôi thi lại, thật là buồn rầu.
Lúc tìm được phòng thi, lấy số báo
danh xong đã bắt đầu đến giờ thi.
"Các bạn, đây là kỳ thi trắc
nghiệm dành cho học sinh mới khoa Khảo Cổ, các bạn hãy cố gắng hết sức mình. Không
cho phép quay cóp, nếu như bị phát hiện liền trực tiếp đuổi khỏi trường thi.Thời
gian đã đến, chúng ta bắt đầu làm bài!" Một cô giáo khoảng hơn ba mươi
tuổi mà tôi chưa từng gặp, từ túi hồ sơ cầm trên tay lấy ra đề bài và giấy thi
phát cho chúng tôi.
Nhận lấy bài thi, nhìn trên đề
mục, có một số câu tôi trả lời được, nhưng là có nhiều công thức tôi không thể
nhớ nổi. Nhất là có một bài, đề mục là: "Làm cách nào để lấy được mẫu di vật
văn hóa cổ đại" tôi căn bản không xem thật kỹ sách nên không nghĩ ra.
Bất tri bất giác,tay trái tôi cầm
trên cổ hồ lô, tay phải tỳ gò má suy nghĩ. Có lẽ là tại trời quá nóng tôi lại
mơ mơ màng màng ngủ gật. Hơn nữa trong giấc mộng tôi thấy tôi và chú Hai đang đi
ở chạy ở Sư Bá Nha. Bỗng nhiên trời tối sầm, mây đen giăng đầy sấm chớp rền
vang. Chú Hai cùng tôi vội vàng núp ở bên dưới một cây đại thụ. Trời mưa như trút
nước, toàn bộ màn trời đều mờ mịt. Hai chúng tôi dừng ở sườn núi, một dòng nước
từ trên núi ào xuống đẩy chúng tôi vào trong một hố đất.
Bỗng nhiên hố đất này sụp xuống,
tôi cùng chú Hai cùng nhau rơi vàotrong hố. Nhưng mà nước từ bên ngoài cũng không
bị chảy vào hố này. Hóa ra bên trong hố có một ngôi mộ. Trên mộ có một tấm bia đá
lớn. Tôi cùng chú Hai vội vàng nhìn xem trên bia viết chữ gì, nhưng khi chúng tôi
đi tới, cái bia mộ kia lại đột nhiên đập vào người tôi. Tôi cùng chú Hai cố hết
sức để đầy tấm bia ra, nhưng tấm bia so với người còn cao lớn hơn, hai chúng tôi
căn bản không làm nó nhúc nhích tý nào.
"Tiểu Vũ, mau dùng hồ lô trong tay con! Nhanh lên một
chút!" Chú Hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vội vàng lấy ra hồ lô trên cổ
tay trái, chỉ vào hướng chúng tôi vừa tiến vào, hồ lô lập tức dẫn chúng tôi bay
ra ngoài. Hồ lô này thật rất tác dụng, cứ như vậy chỉ một lát, tôi cùng chú Hai
thoát ra khỏi tấm bia đá. Tiếp, tôi cầm hồ lô tìm hướng thoát ra khỏi hang, đột
nhiên có nước ào đến chỗ tôi và chú Hai đang đứng. Tôi cùng chú Hai nhất thời
ngất đi... .
"Mau tỉnh lại, tỉnh lại đi! Em kia, em thi môn tiếp ở
phòng nào, đến phòng đấy đi. Môn tiếp theo bắt đầu gọi thí sinh vào phòng rồi."
Tôi mở mắt ra nhìn một chút, hóa ra là cô giám thị đang lay cánh tay tôi, đúng
lúc đấy tiếng chuông thông báo hết giờ vang lên
Truyện hay!
Trả lờiXóaHay thiệt. Cám ơn nhiều, nhưng dừng lâu quá!
Trả lờiXóaMong ngóng từng ngày chap mới... Hic hic
Trả lờiXóaThật sự cám ơn bạn
Trả lờiXóa