Chương 10: Cổ thi
Mơ mơ màng màng đi ra khỏi trường thi. Ánh nắng gay gắt chiếu
vào mắt làm tôi đột nhiên tỉnh táo. Cả người bất giác run một cái, thôi xong,
xong thật rồi, hôm nay thi lại ngủ gật, ngay cả kết quả mình làm thế nào tôi cũng
quên mất. Trong lòng buồn bực, mới vừa rồi rõ ràng ở suy nghĩ vấn đề làm sao có
thể ngủ chứ ? Bình thường bất kể trời nóng thế nào tôi cũng không có mệt rã rời
như vậy. Chưa kịp viết cái gì đã hết giờ, có lẽ là xong đời rồi. Nếu thi trượt
bị Chú Thím Ba biết tôi còn mặt mũi nào về gặp bọn họ. Tôi cúi đầu chán nản trở
lại ký túc xá.
Mở cửa phòng,cả ba người Ngô Đới
Vinh, Lý Lâm, Vương Học Bình đều đang mở sách vở như muốn kiểm tra kết quả xem
mình thi như thế nào,Tôi đặt mông ngồi xuống, ủ rũ cúi đầu nằm ở trên bàn để
máy vi tính.
" Này, Niếp Vũ, Cậu làm sao thế? Quỷ nhập sao? Chưa bao
giờ nhìn thấy cậu ủ rũ thế này? Không làm được bài à. Không sao, còn thi lại nữa
mà, lần sau làm bài thật tốt là được!" Ngô Đới Vinh vội vàng đi tới kéo tay
tôi, cười hì hì nói. Tôi không để ý tới cậu ta, dứt khoát leo lên giường trùm
đầu ngủ. Chẳng hiểu sao lại ngủ thẳng một giấc đến sáng hôm sau. Thi không tốt
tôi cũng chẳng có tâm trí ra ngoài,dành toàn bộ thời gian ở trong phòng ký túc
xá tập trung ôn chuẩn bị thi lại.
Sáng sớm thứ hai, khi tôi đến cửa
lớp học, các bạn học đã đến đông đủ, ngồi vào chỗ ngồi trong lòng lo lắng. Giáo
sư Lưu mà cho tôi thi lại thì còn phải xin Chú Ba tiền học phí, vô cùng phiền
não xông lên đầu. Ở phía trên, Triệu Ngọc Nhi quay đầu lại vẫy tay với tôi, tôi
miễn cưỡng cười một chút, lúc này Giáo Sư Lưu đi vào.
"Các bạn, hôm nay là thứ
hai, kỳ thi trắc nghiệm thành tích cho sinh viên mới đã hoàn thành, bây giờ tôi
sẽ công bố kết quả. Nếu có bạn nào làm bài chưa tốt cũng không nên nản chí, tiếp
tục cố gắng... ." Vừa nói Giáo Sư Lưu vừa đọc diểm thi... "Niếp Vũ xếp
thứ ba của lớp!" Tôi sau khi nghe xong thiếu chút nữa ngất đi, thật là ra
kỳ tích, không nghĩ tới ngủ cũng có thể được điểm cao. Trong lòng âm thầm cười
trộm, nhưng là lại cảm thấy không giải thích được. Mà càng làm cho tôi không
nghĩ tới là, Ngô Đới Vinh lại thi hạng nhì, Triệu Ngọc Nhi đứng thứ nhất.
"Người đẹp, cô thật là giỏi
nhé, lại đứng hạng nhất, Cô có bí quyết gì truyền lại cho tôi?" Tiếng
chuông tan học vừa vang lên, tôi vội vàng đi tới bên cạnh Triệu Ngọc Nhi.
"Không có gì, có lẽ là vận
khí tôi tốt, các câu hỏi của bài thi đều ở phần tôi đã học qua!" Triệu
Ngọc Nhi vừa nói vừa đứng lên, cầm túi lên, tôi cùng cô đi ra khỏi lớp học.
" Này ! kết quả của cậu không
tệ nhé, đứng thứ ba, buổi trưa có phải hay không nên mời ăn cơm?" Ngô Đới
Vinh cười hì hì từ phía sau chạy tới, nhìn thấy tôi cùng Triệu Ngọc Nhi cùng
đi, biết điều rời đi.
"Triệu Ngọc Nhi, côi nói ít
ngày trước Giáo Sư Lưu nói có thật không? Chúng ta đứng trong tốp mười có phải
sẽ được đến ban thí nghiệm." Nhớ lại mấy ngày trước, Ngô Đới Vinh chặn Giáo
Sư Lưu, trong lòng nhất thời có loại dự cảm không lành.
"Niếp Vũ, không nhìn ra cậu
to xác thế mà lá gan nhỏ đến đòi mạng, hắn đã nói dĩ nhiên biết cân nhắc, ít
nhất không cần phải thi lại. Không có chuyện gì thì tôi về nhà trước, buổi
chiều tôi muốn cùng mẹ đi dạo phố mua sắm, bái bai!" Vừa nói Triệu Ngọc
Nhi vừa lên xe ô tô của cha cô.
Đêm nay,tôi lăn qua lộn lại cũng
không làm sao ngủ được, thao thức mãi cho đến trời sáng. Tôi và Ngô Đới Vinh vừa
đến lớp thì bị Giáo Sư Lưu gọi văn phòng của hắn, lúc này Triệu Ngọc Nhi cũng ở
đó. Giáo Sư Lưu nói cho chúng tôi ngày đó hắn nhưng thật ra là nói đùa, sợ
chúng tôi không học tập tốt bèn dùng đòn cân não.Ban Thí nghiệm chúng tôi nếu
muốn có thể tham gia, chỉ cần không trễ nãi chương trình học bình thường thì sẽ
được tham gia. Nghe được lời thầy Lưu cả ba chúng tôi nhảy cẫng lên. Tất cả mười
người trong tốp mười chuẩn bị vào Ban Thí Nghiêm khảo cổ chuyên nghiệp học tập.
Sáng sớm hôm sau, theo như sự sắp
xếp của Thầy Lưu chúng tôi thuận lợi gia nhập Ban thí nghiệm. Hơn nữa Ban Thí
Nghiệm bây giờ đang có hạng mục là một tòa cổ mộ rất lớn. Mười người chúng tôi đến
đó liền được người của đội khảo cổ sắp xếp công việc ngay. Chúng tôi phụ trách sửa
sang mẫu vật đào được, cùng một ít tư liệu.
Ngôi cổ mộ kia rất lớn nhưng không
có tên, nghe nói là từ Minh triều, vị trí ngay tại ngay dưới chân núi Phong Linh. Nhóm mười người chúng tôi ngồi xe
buýt của trường học xe mới hừng sáng liền lên đường.
Ngồi ở trên xe buýt, nhìn khung cảnh
không ngừng nhanh chóng lùi về phía sau , tôi liền nghĩ tới chuyện tình trước
kia. Chú Hai bị ác quỷ nhập thân bây giờ còn chưa tìm được, em gái trúng nguyền
rủa bị hôn mê bất tỉnh, Thím Hai bây giờ còn đang trông nom em gái, Thím tâm
tình nhất định cũng không tốt. Nghĩ đến những thứ này, tâm tình tôi lại bắt đầu
bị đè nén.
"Tài xế, dừng xe, dừng xe, tôi
đau bụng không chịu nổi!" Ngô Đới Vinh ôm bụng từ dưới lên, khom người đi
tới bên cạnh tài xế. Biểu tình thống khổ, bộ mặt dữ tợn vặn vẹo.
Tài xế nhìn hắn bất đắc dĩ lắc
đầu dừng xe lại. Ngô Đới Vinh vội vàng chạy xuống xe, biến mất ở trong bụi cỏ bên
lề đường. Tôi cũng xuống xe, đối diện chính là núi Phong Linh. Núi này kêu
phong linh sơn, đỉnh núi thật cao, bốn phía là bình nguyên. Ngôi mộ cổ nằm ngay
dưới chân núi, bốn phía đều là rừng cây rậm rạp và bụi cỏ. Có một con sông lớn
ở thượng du phong linh sơn, nước sông vỗ bốn phía nham thạch phát ra tiếng đinh
tai nhức óc. Tài xế dừng xe xong, chúng tôi mang tất cả công cụ đã chuẩn bị
cùng đi vào. Mới vừa đi tới bên trong, gặp cô giáo.
"Chào các em, các em khỏe không.
Chúng tôi là đội khảo cổ chuyên nghiệp đại học thành phố H, tôi họ Vương, các em
gọi tôi Vương lão sư là được. Các em mới tới đây hay sao?" Cô giáo rất
đẹp, nàng đội nón che nắng trên đầu, mặc đồng phục, trên chân đi giày ống,
trước ngực đeo bảng hiệu là giấy hành nghề.
"Cảm ơn cô, em tên là Niếp
Vũ, đây là Ngô Đới Vinh, bên cạnh là Triệu Ngọc Nhi, là Giáo Sư Lưu... ."
Đơn giản tiến hành tự giới thiệu mình, sau đó chúng tôi đi theo vương giáo sư
đi vào trong cổ mộ.
Ngôi cổ mộ ngay tại bên dưới
phong linh sơn, có một cái cửa đá, cửa tách ra hai bên. Đi vào trong là lối đi
tối om. Trên lối đi bên đã treo xong từng lớp từng lớp bóng đèn, đi vào trong
qua ba tầng cửa chính là ngôi mộ. Đây là ngôi mộ hết sức to lớn, bên trong lại
có mười mấy đại mộ, mỗi một đại mộ còn do mấy gian phòng nhỏ tạo thành. Gian
phòng phía dưới vẫn còn có rãnh thoát nước, trong rãnh thoát nước không ngừng
chảy nước trong suốt đến tận đáy. Xa xa ánh đèn sáng trưng, có rất nhiều đội
viên của đội khảo cổ đang dùng bàn chải và xẻng nhỏ dọn dẹp chữ viết trên mặt
đất. Cả ba chúng tôi cũng liền chạy đến hỗ trợ .
"Niếp Vũ, cậu mau nhìn xem đây
là chữ gì?" Triệu Ngọc Nhi tay phải cầm bàn chải nhỏ, tay trái cầm bình nước,
nàng đem nước tưới trên mặt trên tấm đá, sau đó dùng bàn chải nhẹ nhàng cà đi
đất bùn. Nàng ngồi chồm hổm dưới đất tư thế thật hấp dẫn (sexy), tôi đứng đối
diện với cô, trong lúc vô tình thấy được nàng rõ ràng "khe nguy hiểm"
.
" Này, cậu nhìn cái gì đấy? Tôi
bảo cậu nhìn xem trên đất là chữ gì, thế nào lại thành nhìn ngực ta?" Vừa
nói nàng vội vàng dùng tay chỉnh lại quần áo đứng lên, tay trái bắt đem bùn đồ
đến trên mặt tôi.
"Thiệt là, tôi không phải cố
ý, mấu chốt cái góc độ đó quá rõ ràng, thật ngại, lần sau không dám nữa!"
Tôi liền vội vàng giải thích, thật ra vừa rồi quả thật tôi không phải là tôi muốn
ăn đậu hũ của Ngọc Nhi, thật sự là quá rõ ràng liền không nhịn được nhìn thêm
một cái. Tiếp tôi nhìn chữ trên mặt đất, đều là cổ nhân dùng chữ phồn thể hơn
nữa còn không phải dân quốc phồn thể, tôi một chữ cũng không biết, không thể
làm gì khác hơn là lấy ra điện thoại di động chụp hình chuẩn bị trở về nghiên
cứu.
"Niếp Vũ, cậu mau tới đây,
nhìn một chút xem tôi phát hiện cái gì này, tôi có phát hiện trọng đại!"
Ngô Đới Vinh hình như phát hiện bảo tàng vậy hướng tôi kêu to. Tôi cùng Triệu
Ngọc Nhi vội vàng chạy tới. Chỉ thấy tay hắn đang ở một đống bùn nát trong sờ
tới sờ lui, thỉnh thoảng dùng nước cọ rửa đất bùn.
"Thứ gì? Ngươi phát hiện bảo
bối gì sao?" Triệu Ngọc Nhi cũng bị tiếng kêu hắn lên hấp dẫn.
"Tôi sờ vào có cảm giác
giống như là tròn trịa như đồ trang sức, nói không chừng là cái gì bằng ngọc
thạch, chưa hết đâu, có khi phải đến năm sáu cái, nếu là vàng hoặc là đồ trang
sức chúng ta coi như lập công!" Ngô Đới Vinh vừa nói vừa ra sức sờ soạng,
nhưng bùn chất kia có vẻ quá sâu, hắn móc thế nào cũng không móc ra.
"Hai chúng tôi tới giúp cậu
làm đi, nếu là lập công cũng có công lao của chúng ta!" Tôi nói xong cầm xẻng
nhỏ lên thật nhanh động, chỉ chốc lát moi ra tổng cộng mười mấy cái đồ tròn tròn,
Triệu Ngọc Nhi vội vàng cầm lấy bình nước phun lên, đồ vật kia bị phun nước nên
bên đất bùn trôi đi hiện ra bốn chữ lớn rõ ràng —— "Cô ca cô la” .
"Sư nhà cậu, đây là cái bảo
bối gì, đây là đồ đội viên phía trước vứt đi cậu còn đem nhặt lại chà rửa cả
nửa ngày, cậu không hỏi một chút xem người ta lấy địa phương nào cho mình làm
chứ ?" Tôi bị cái tên ngốc tử này làm cho tức giận.
"Ha ha, cậu thật là tức
cười, Cô Ca Cô La của Minh triều năm đó so với bây giờ uống chắc là ngon hơn
nhiều lắm, ngốc tử!" Triệu Ngọc Nhi vừa nói vừa ôm bụng cười.
Ba chúng tôi tiếp tục dọn dẹp chữ
viết trên mặt đất cùng mảnh vụn đồ gốm chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, chúng tôi
ở bên ngoài ngôi mộ ăn cơm hộp, sau đó lại trở về tiếp tục dọn dẹp.
"Niếp Vũ, chúng ta hiện đang
dọn dẹp chính là 6 số, nhưng là mau dọn dẹp xong cũng không có thứ gì
nha?" Ngô Đới Vinh đứng lên xoa hông của mình.
"Ta cảm giác cũng lạ, đã qua
một ngày, trừ kia mấy hộp cô ca kia cũng không phát hiện gì cả, chẳng qua là có
mấy cái chữ lại không đọc được, chờ trở về trường học giao cho Tổ nghiên cứu đi,
chúng ta dọn dẹp xong 6 số đi ngay sang số 7 là được." Nói xong tôi kéo
tay Triệu Ngọc Nhi, ba người cùng đi tới cửa mộ số 7.
Cửa số 7 ở cạnh cửa số 6, khi
trước khảo cổ đội còn không có dọn dẹp qua nơi này. Phía chúng ta đi về phía
ánh đèn, đem công cụ đi vào trong bên kia động. Cửa Số 7 đã bị hư hại, bên trên
lại có một đạo động chừng nửa thước vuông. Chúng tôi liền đi dọc theo cửa vào đạo
động, từ từ dọn dẹp đá vụn cùng đất bùn, không tới một giờ dọn dẹp xong hết rồi.
Sau đó là lớp bụi dày mười mấy cm, bụi phía trong tỏa ra mùi thối rữa, ngôi mộ
bởi vì nằm dưới lòng sông nên từ trên nóc không ngừng tí tách nhỏ nước xuống.
"Mau nhìn! Đó là cái
gì?" Tay Triệu Ngọc Nhi đột nhiên dừng lại động tác. Cô cầm đèn pin vào bên trong, hóa ra bên trong
lại có một bộ quan tài. Hai chúng tôi cũng chiếu đèn pin theo. Bộ quan tài này
có nắp bằng đá, xung quanh quan tài đều là đá, bên trên nắp đã bị lật lên đặt trên
nền dựa vào bên cạnh quan tài. Tôi cầm trong tay một đạo đuổi quỷ bùa chú, từ
từ đi tới.
Trên quan tài không gian rất nhỏ
hẹp, nước không ngừng nhỏ xuống. Lúc này tôi nhớ lại lúc cùng chú Hai đến nhà
Hồng lão bản trừ tà trở về, không khỏi bốc lên mồ hôi lạnh. Tôi vội vàng móc ra
bùa chú trừ tà đã chuẩn bị trước, lấy ra đèn pin chiếu theo, Mùi thối rữa nồng
nặc tràn đầy toàn bộ không gian nhỏ hẹp ẩm ướt. Tôi định thần nhìn lại, nơi này
có một bộ xương đã thối rữa.
"Là cổ thi? Cẩn thận một
chút không nó đem cậu bóp chết!" Ngô Đới Vinh cũng cầm một cây đèn pin chạy
tới. Hắn phát hiện thi thể bị dọa trốn tới sau lưng Triệu Ngọc Nhi.
Cổ thi đã không phải là cổ thi nữa,
mà là một bộ bộ xương, tựa hồ đã mau hóa thành tro , dấu vết mơ hồ giống như đất
bùn thối rữa. Nhưng là đầu lâu thì vẫn có thể thấy, ngay tại lúc đèn pin chiếu
sáng toàn bộ bộ xương lại xuất hiện ra một đạo loang loáng.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét