Chương 12: Bí mật
xuất hiện
"Ngô Đới Vinh, cậu và Triệu
Ngọc Nhi đi ra ngoài tìm Giáo sư Vương bảo cô ấy cho người mang ống nước đến,
nước có thể làm trôi đất đá này được." Tôi nó xong bọn họ vội vàng đi gọi
người tới giúp
"Anh nói đi, sao anh lại phải
hại chết Lâm Na, Anh rốt cuộc là làm cái gì? Tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ anh
là kẻ trộm mộ?" Tôi đem bình nước đưa cho hắn, hắn vội vàng nhận lấy đi uống
từng ngụm.
"Tôi tên là Chu Văn là nhân
viên công ty Nhã Minh, công ty này hoạt động trong nhiều lĩnh vực.Năm thứ hai
đại học tôi đến đó thực tập, nhưng lại bị bọn họ ám toán... !" Nói xong
hắn cúi đầu như có điều suy nghĩ.
"Ám toán? Anh bị người của công
ty Nhã Minh ám toán? Anh nói đi Chuyện gì đã xảy ra? Sao anh lại giết Lâm Na? Việc
đó có quan hệ thế nào với cô ấy?" Tôi hỏi dồn dập.
"Công ty chúng tôi có một ít
hoạt động phi pháp, là thăm dò mua bán kho báu và đồ cổ, sau đó thông qua hoạt
động buôn lậu để kiếm lời. Nhưng mục tiêu chính của bọn họ là thăm dò một kho báu
khổng lồ. Tôi cũng không biết rõ là kho báu gì. Điều này chỉ có số ít lãnh đạo cấp cao trong công
ty biết mà thôi, tôi chỉ biết là bọn họ vẫn chưa tìm được." Nói xong hắn
lại uống một hớp nước.
"oa? Kho báu khổng lồ? Nhưng
tại sao phải giết Lâm Na đâu, vì muốn lấy vòng tay của cô ấy anh cứ như vậy tàn
nhẫn giết nàng, còn nói là cái gì bảo tàng, Vòng tay đó đáng bao nhiêu tiền?"
Tôi mê muội không hiểu nhìn hắn, vì một chiếc vòng tay giết người, thật là tàn
bạo.
"Tôi trong Công ty đó chẳng
qua là một con chó phải nghe lời chủ. Bọn họ bắt tôi làm gì là tôi phải làm cái
đó, hơn nữa tiền lương chỉ có hai ngàn. Bọn họ đã hạ cổ độc với tôi, nếu như tôi
không nghe bọn họ lời, tôi sẽ chết, cho nên để thoát khỏi chuyện đó tôi mới đi
tìm Lâm Na muốn xin nàng vòng tay bằng ngọc đó. Có thể là tôi quá nóng lòng nên
nhỡ tay đem nàng đẩy xuống..." Vừa nói hắn lại khóc, xem ra hắn nói là sự
thật, căn cứ miêu tả của Lâm Na hắn tựa hồ lúc đó rất nóng lòng muốn chiếm lấy
vòng tay Lâm Na.
"Hạ cổ? Ngươi nói là công ty
các ngươi đang khống chế các ngươi?" Thật là không tưởng tượng nổi, tìm
việc làm tìm được chỗ như vậy cũng là quá không dễ dàng.
"Không sai, nghe nói là một
loại lời nguyền tên là Kim Thiền Cổ. Mỗi ngày tôi phải báo cáo công việc và hành
tung của mình. Sau đó đi các Hiệu đồ cổ,cổ mộ thu thập tài liệu, bọn họ muốn
tài liệu gì bất kể bao xa tôi cũng phải đi, bởi vì chỉ cần cổ phát tác thì tôi sẽ
hộc máu mà chết!" Hắn đích ánh mắt toát ra đối với cái công ty này vô cùng
tức giận.
"Cho nên, ngươi vì giải trừ
chất độc trên người của ngươi bèn tìm Lâm Na cướp vòng tay? Vòng tay đó chẳng
lẽ có thể giải độc cổ thật sao?" Tôi vội vàng đem đồ ăn trong túi đưa tới
cho hắn ăn, hắn giống như đói bụng lắm ăn như cún vậy.
"Đúng vậy, tôi nghe nói có
một loại băng ngọc có thể giải kim thiền cổ, sau đó tôi phát hiện vòng tay của Lâm
Na rất giống như băng ngọc, vì vậy liền đem nó đoạt lại... ." Tiếp đó hắn
cặn kẽ kể cho tôi quá trình đoạt vòng tay và quá trình hắn trải qua sau này...
.
Hắn nói cổ và lời nguyền là một
loại. 《 Cửu
Ngự Thần Sách 》
có ghi rõ ràng: Vu cổ là cách gia hại địch nhân của phù thủy, bắt đầu từ thời
viễn cổ, bao gồm, lời nguyền và độc cổ các loại. Lời nguyền ở xã hội viễn cổ đã
rất thịnh hành, cổ nhân cho là lấy ngôn ngữ lời nguyền có thể khiến cho địch nhân
hoặc địch quốc bị gieo họa... .
Vu cổ lại chia làm rất nhiều
chủng loại, con nhện, bò cạp, cóc, rắn độc, con rết. Cho độc trùng vào một cái
chum, dán kín mười ngày, sau khi mở ra con còn sống sót là con độc nhất, nó
cũng chính là nguyên liệu ban đầu, sau đó trải qua quá trình nuôi đặc biêt,kết
quả thu được cuối cùng chính là cổ. Đem nó đặt giếng nước hoặc lương thực của địch
nhân, người ăn trong bụng thì sẽ nhiễm cổ, thân thể yếu ớt mà chết dần. Tóm lại
đây là một loại pháp thuật hết sức ác độc .
"Vậy ngươi tại sao lại ở chỗ
này? Chẳng lẽ ngươi là tới nơi này tìm băng ngọc ?" Tôi rốt cuộc biết đại
khái lai lịch của hắn.
"Bởi vì mấy ngày trước, vòng
tay chỗ ta bị trộm, ở nhà không thấy, Vòng tay băng ngọc kia có thể hóa giải
đau đớn trên người của tôi. Mỗi ngày đến nửa đêm, thân thể tôi giống như có
mười ngàn con sâu cắn xé vậy, lại đau vừa nhột, cho nên tôi nghe nói đội khảo
cổ đang khai thác một cổ mộ vì vậy liền lén đến xem có thể tìm được một khối
băng ngọc khác không..." Hắn từ từ xuống đầu tránh ánh mắt của tôi.
"Ngươi nói băng ngọc có thể
giải cổ? Ngươi là làm sao biết? Còn nữa, nhà ngươi sao lại nuôi quỷ nô, ngươi là
làm sao hại chết người ta chứ ?" Tôi vô cùng thống hận loại đàn ông này,
luôn đem hết thảy nguyên nhân đổ tội cho người khác,chính mình không nghĩ đến gánh vác trách nhiệm.
"Đó là một bất ngờ, ngày đó
tôi cùng Lâm Na ở chỗ hẹn, cô ta nhìn thấy sau đó xông đến hò hét,trong lúc lôi
lôi kéo kéo vô tình gáy bị đụng phải tay vịn cầu thang... Chờ tôi định thần lại
thì cô ấy đã tắt thở, tôi quả thật không phải cố ý...!" Nói xong hắn ô ô
khóc...
"Được rồi, tôi biết rồi,
ngươi ở đây tôi đi xem bọn họ một chút xem thế nào, bây giờ còn chưa tới chứ ? Từ
từ tôi nghĩ biện pháp đem ngươi cứu ra, " nói xong tôi đi theo đường cũ ra
ngoài ngôi mộ.
Chu Văn nói mình trúng lời nguyền
kim thiền cổ, nếu như vu cổ chính là lời nguyền của em gái nói không chừng tôi
có thể giải trừ lời nguyền của em ấy? Nhưng không biết rốt cuộc đó là loại cổ
nào? Tới chỗ nào mới có thể tìm được cổ
chứ? Tôi suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra ý kiến hay. Nếu muốn biết nhiều
tin tức hơn phải đem Chu Văn cứu ra sau đó mới hỏi được nói sau, vì vậy tôi đi
về phía phòng làm việc của Cô Vương. Lúc này ở ngay bên ngoài cửa phòng tôi
đụng ngay Triệu Ngọc Nhi cùng Ngô Đới Vinh vừa chạy ra.
"Các ngươi chạy cái gì thế?
Xảy ra chuyện gì?" Nhìn hai người bọn họ không thở ra hơi.
"Xảy ra chuyện, chúng tôi
vừa rồi đi tìm Giáo sư Vương, nàng bị người đánh ngất xỉu nằm dưới sàn phòng
làm việc, rương đựng mẫu vật chuẩn bị chuyển đi đã biến mất..." Triệu Ngọc
Nhi vội vàng vừa nói vừa bấm điện thoại báo cảnh sát.
"Chuyện bao lâu rồi? Giáo sư
Vương bây giờ thế nào?" Tôi lo lắng nhìn Ngô Đới Vinh.
"Giáo sư Vương không có sao,
đã tỉnh chính là bây giờ chỉ bị đau đầu thôi, đang ở trên giường nghỉ
ngơi." Ngô Đới Vinh khẩn trương một hồi hết nhìn tôi rồi lại nhìn Triệu
Ngọc Nhi.
"Mang tôi đi xem một chút Giáo
sư Vương đi, Ngô Đới Vinh cậu nhanh đi thông báo mọi người tập hợp đừng để phát
sinh chuyện gì khác!". Ngô Đới Vinh chạy về phía hiện trường mộ địa, tôi và Triệu Ngọc Nhi vội
vàng chạy vào, nhìn thấy Giáo sư Vương nằm ở trên giường, một tay dùng đá cục chườm
lên trên chỗ máu đọng ở trán.
"Giáo sư Vương, bọn họ là ai,
cô có biết không? Có thấy mặt họ không?" Tôi nhìn quần áo Giáo sư Vương vẫn
rất chỉnh tề, không giống như bị cướp sắc.
"Bọn họ có hai người, đều
mang khăn trùm đầu màu đen , quần áo cũng là màu đen, bọn họ vào trong phòng
không nói gì liền đập một cái vào trán cô, cô vừa định bò dậy kêu, bọn họ liền
lấy tài liệu thí nghiệm của chúng ta và cả Ngọc hồ hôm qua các em đưa cho cô rồi
chạy ra ngoài. Các em đừng sợ, tôi đã báo cảnh sát... ." Giáo sư Vương nói
xong nằm ở trên giường.
Đang lúc ấy thì, Ngô Đới Vinh và
những người khác ở ban thí nghiệm cùng nhau chạy tới. Mới vừa đi tới trong
phòng thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn,
thượng du đê ngăn nước bị nổ tung một lỗ lớn, nước sông không ngừng chảy ào ào
từ lỗ đó ra. Chỗ chúng tôi đứng là chân núi, chúng tôi vội vàng đỡ Giáo sư
Vương chạy lên chỗ cao hơn. Quay đầu nhìn lại, khu vực khảo sát của chúng tôi đã
hoàn toàn ngập trong nước.
"Xong rồi, nỗ lực của chúng
ta hoàn toàn uổng phí!" Giáo sư Vương nói xong, nhìn khu vực bị ngập nước
không cầm được nước mắt, các bạn học cũng khóc, tôi cũng ngây dại, làm sao
trùng hợp như vậy? Đầu tiên là Giáo sư Vương bị cướp đồ, sau đó nổ tung bờ đê
đem mộ địa nhấn chìm trong nước, đây là người nào làm? Quá độc ác chứ ?
Chung quanh Mộ địa nước không
ngừng, càng ngày càng nhiều, chúng tôi không thể không di chuyển tới đường quốc
lộ. Chỉ chốc lát, sau thành phố đã cử mấy chiếc xe công an đem đón chúng tôi về
trường học. Toàn thân chúng tôi đều là bùn, Giáo sư Vương bị đánh ánh mắt thất
thần không dám nhìn thẳng vào hiện trạng.
Chuện Vòng tay băng ngọc có thể
giải cổ cũng mất đi đầu mối, Chu Văn có lẽ đã bị chết đuối dưới sông, xem ra
bây giờ lại phải dựa vào chính mình đi tìm đầu mối. Ngay khi trở về Ký túc xá tôi
và Ngô Đới Vinh lên mạng tìm tin tức, nhưng tìm làm sao cũng không tra được nội dung tương tự. Ở
trường học liên tiếp nghỉ ngơi đã mấy ngày, cũng không tiến triển chút nào. Lúc
này ở hiện trường, đội cứu viện đã phát hiện thi thể Chu Văn, xem ra tất cả lại
phải bắt đầu lại từ đầu.
Chạng vạng tối chúng tôi xuống
phòng ăn ăn cơm tối xong mới vừa trở lại liền nhận được điện thoại Triệu Ngọc
Nhi .
" A lô ! Niếp vũ, tôi có tin
tức tốt báo cho cậu.Tôi đã tìm được một cái vòng tay giống như vậy!" Triệu
Ngọc Nhi hưng phấn vừa nói.
"Cái gì? Cô tìm được ở đâu? Lâm
Na không phải nói cái khác ở trong tay mẹ cô ấy sao, Cậu làm sao tìm được? Cậu
đừng lừa tôi!" Tôi thật không dám tin tưởng, Cô có bản lãnh này.
"Thật mà, Tôi có một bạn học
cấp 1. Mẹ nàng đã qua đời, trước khi qua đời mẹ nàng liền đem vòng tay viết vào
di chúc trong cho nàng, nàng cũng không biết là thứ gì, mấy ngày trước tôi đến nhà
nàng, nàng lấy vòng tay ra cho tôi xem tôi mới biết." Ngô Đới Vinh thật
chặc đem lỗ tai dán vào điện thoại của tôi để cùng nghe.
"Được rồi, cô chờ tôi, ta
cùng Ngô Đới Vinh đi ngay đến chỗ cô.Xem xem có phải là đồ giống nhau
không!" Vừa nói, tôi vội vàng từ trên giường nhảy xuống... .
Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà
Triệu Ngọc Nhi. Nàng nhà ở trung tâm thành phố H, đón xe đi tới nhà nàng chỗ ở
tiểu khu. Cửa tiểu khu có hai bảo vệ mặc đồng phục an ninh kiểm tra người và xe
cộ ra vào, Triệu Ngọc Nhi đã ở cửa chờ hai chúng tôi.
"Nhìn đi, chính các cậu nhìn
đi xem có phải một đôi hay không ?" Vừa nói nàng lấy chiếc vòng tay kia
ra.
"Đúng rồi! Đây thật là may mắn!
Người tốt nhất định có hảo báo! Ác nhân nhất định có ác báo!" Tôi cầm vòng
tay giơ lên, Hai cái đặt chung một chỗ quả là giống nhau như đúc!
"Cám ơn cậu Ngọc Nhi, vậy cô
bảo bạn cô, cho chúng tôi để nghiên cứu, chờ chúng tôi nghiên cứu xong rồi sẽ
trả cho nàng, nhất định bảo đảm hoàn toàn trả lại, bảo nàng yên tâm. Cám ơn cô,
cô giúp tôi nhiều như vậy chúng tôi mời cô ăn một bữa cơm đi!" Tôi kéo tay
Triệu Ngọc Nhi.
"Không có chuyện gì, đây chỉ
là chuyện nhỏ mà thôi, cũng là cậu tốt số. Cậu nếu có thời gian mau về nhà cầm vòng
tay về nhìn xem có thể hay không giải lời nguyền cho em gái!" Triệu Ngọc
Nhi lộ ra nụ cười đáng yêu, hôm nay cô mặc quần sooc , ngưu tử sam lên nút áo,
vóc người yểu điệu ở ánh mặt trời càng làm nổi bật vẻ động lòng người.
"Cơm là nhất định phải ăn,
đi thôi Ngọc Nhi, cô đã mời tôi ăn nhiều lần, lần này nếu cô không đi là không
được, huống chi đôi vòng này nếu có thể giải lời nguyền cho em gái tôi thì cô
chính là ân nhân cảu tôi!" Tôi kéo cánh tay cô đi về phía tiệm cơm bên cạnh.
Bởi vì lần trước thi được học bổng, bây giờ tôi đã có chút tiền chi tiêu.
Không mấy phút chúng tôi đã đến tiệm
cơm nhỏ, bên cạnh cửa có một bảng hiệu, bên trên viết thực đơn, tôi nhìn thấy
cái giá này có thể trả được liền đi vào.
"Ngọc Nhi, cô nói xem cô muốn
ăn cái gì, gọi món đắt tiền nhất!" Tôi hôm nay thật cao hứng, quên cả mình trong túi có bao nhiêu tiền, dù sao
không đủ còn có Ngô Đới Vinh đâu, ở trước mặt người đẹp nhất định phải nói như
vậy, nếu không mặt mũi không biết để đâu.
"Nhìn cậu xem, còn nói đắt
tiền nhất, tôi cứ như vậy ăn sao? Cứ như tôi chưa ăn hàng bao giờ, cậu cũng
đừng quên nhà tôi chính là mở tiệm cơm, a a!" Triệu Ngọc Nhi cầm thực đơn đánh
giá.
Ngay tại lúc này, mấy người đàn ông
trung niên mặc ngưu tử hãn ngồi xuống bên cạnh bàn của chúng tôi.
Hay lắm , ra chương mới nha bạn
Trả lờiXóaNiếp vũ với ngọc nhi ko biết có đến với nhau ko nhỉ. Hóng chương mới quá :(((
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaCòn ko nhỉ ad ơi
Trả lờiXóa