var popunder = true; shopmetho: MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Quyển II: Thiên hộ Miêu trại - Chương 11

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2016

MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Quyển II: Thiên hộ Miêu trại - Chương 11

Chương 11: Cổ mộ người sống
Tôi cầm cái xẻng nương theo ánh sáng xúc dần đất đá xuống, thậm chí ngay cả mảnh xương vụn cũng xúc xuống. Tôi nín thở, thận trọng  đem những mảnh xương vụn lẫn đất đá phủi xuống, lúc này Triệu Ngọc Nhi cầm bình nước xông tới. Theo bùn đất tiêu tán, một ngọc hồ trắng tinh lộ ra. Ngọc hồ trắng noãn tỏa ra ánh sáng màu xanh kỳ ảo, Ngọc hồ lớn như vậy, vô cùng hiếm thấy, nhưng bên trên lại chạm trổ hình một cái hồ lô. Nhìn hơi giống hồ lô tôi của tôi, nhưng vẫn có điểm bất đồng, hồ lô của tôi bằng ngọc, còn hồ lô ở đây chỉ là hình khắc.
"Quá tốt, chúng ta giàu rồi, đây chính là văn vật, chúng ta mau đưa tới cho Giáo sư Vương xem, nói cho cô ấy tin tức tốt này!" Triệu Ngọc Nhi cao hứng đứng thắng lên thiếu chút nữa đụng vào trần mộ.
"Được rồi, chúng ta nhanh đi ra ngoài, nơi này lại ướt lại không thoáng khí, tôi cảm thấy hơi khó thở, các bảo quản công cụ của mình chớ làm mất." Tôi nói xong mọi người cũng kéo nhau đi ra ngoài. Đầu tiên là Ngô Đới Vinh, cậu ta luôn vào cuối cùng và đi ra đầu tiên.
"Giáo sư Vương, chúng em ở cửa số 7 của cổ mộ phát hiện một bộ quan tài, nhìn có vẻ đã bị trộm viếng thăm, chúng em phát hiện Ngọc Hồ này trên hài cốt cổ thi, bên trên còn vẽ một hồ lô!" Triệu Ngọc Nhi vừa nói hai tay nâng lên tới đưa cho Giáo sư Vương.
"Em là Triệu Ngọc Nhi phải không, Cô đã xem ảnh của em, Lưu Giáo sư nói các em là sinh viên xuất sắc nhất của khóa mới, em đạt hạng nhất phải không?" Giáo sư Vương tóc dài sõa vai,mang gọng kính nửa màu đen, mỉm cười cũng nhìn tôi.
"Giáo sư Vương, cô nói đùa, Em chẳng qua là trả lời đúng các câu hỏi trong bài thi, không phải quá học hành giỏi giang, Em nếu xuất sắc như vậy đã sớm đi Thanh Hoa Bắc Đại rồi!" Triệu Ngọc Nhi mặt đỏ bừng khiêm tốn nói.
"Nói em thì chính là em, Thanh Hoa Bắc Đại cũng không nhất định có người lợi hại đâu. Trước tiên cô giữ lại Ngọc Hồ này, chờ sau này về thành phố H sẽ giao lại cho  Cục văn vật thành phố cho chuyên gia giám định!" Vừa nói Giáo sư Vương lấy ra một cái túi ny lon đem bỏ ngọc hồ vào đó.
"Hôm nay là ngày thứ nhất các em tới đã làm không ít việc, buổi sáng dọn dẹp bụi đất, buổi chiều còn tìm được vật có giá trị như vậy. Trên ngọc hồ này cô nhìn dưới đáy có mấy cái chữ viết, là một cái bảo bối, cám ơn các em, Trời tối rồi, cô ." Vừa nói Giáo sư Vương vừa đi phía trước dẫn đường dẫn chúng tôi đi về phía nhà trọ.
Cách Linh sơn mộ địa không xa cũng chỉ hơn năm trăm mét, là một dãy nhà tạm bằng tôn, bên cạnh còn có mấy cái lều vải. Nhà tôn đều là hai tầng so với các phòng tạm  trên công trường không sai biệt lắm. tôn màu xanh, cột màu trắng. Mười người chúng tôi đi theo Giáo sư Vương chỉ mấy phút liền đến nơi đó.
"Trong thời gian ở đây các em ở nơi này nghỉ ngơi. Khu nam riêng, khu nữ riêng, tuyệt đối không thể ở chung. Không nên đi lung tung. Nếu chỗ nào tôi không dẫn đi thì các em tuyệt đối không được vào. Hôm nay các em viết thu hoạch vào luận của mình. Tạm biệt!" Nói xong Giáo sư Vương phất phất tay. Thật lạ, cô đã thay quần sooc không biết từ lúc nào. Chiếc quần ngắn bao quanh cái mông đầy đặn, bắp đùi cũng thật trắng. Giáo sư Vương có lẽ khoảng chưa đến ba mươi tuổi, nhưng nhìn cô giống như một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi vậy.
Sắp sáu giờ tối, chúng tôi cùng đến phòng ăn trong khu nhà tôn để ăn cơm. Hôm nay có một nồi cá lớn, bên cạnh nồi có 1 chiếc xẻng để xúc. Bên cạnh là từng lớp từng lớp cải trắng, khoai tây... . Xem ra khảo cổ chuyên nghiệp không phải cái gì tốt.
"Triệu Ngọc Nhi, cậu ăn thức ăn này cảm giác thế nào?" Tôi ăn vài miếng cảm giác quả thực ăn không trôi. Vội vàng hỏi một chút cảm giác của cô.
"Như thế nào? Chính cậu ăn còn không biết sao?" Triệu Ngọc Nhi buồn bực nhìn tôi một cái.
"Cậu không nếm ra xẻng có mùi vị gì à? Ăn món ăn này nhất định thập toàn đại bổ, a a!" Tôi cười cười với tay lấy bánh bao trong đĩa.
"Cậu có ý gì? Xẻng làm sao? Cậu muốn trêu tôi có phải hay không?" Triệu Ngọc Nhi tức giận, trợn mắt nhìn tôi vậy.
"Được rồi, nếu cậu không tin hãy cùng tôi tới xem một chút" vừa nói tôi dắt tay  Triệu Ngọc Nhi đến phòng bếp chỗ đầu đầu bếp đang đứng ở nồi lớn bên cạnh liều mạng khuấy đảo.
"Trời ạ, đây không phải là xẻng mà chúng ta dùng dọn dẹp buổi sáng sao?" Triệu Ngọc Nhi nói xong bụm miệng, thẳng chạy ra nhà... . Thiên kim tiểu thư chính là như vậy, Ngọc Nhi bây giờ đã rất có thể chịu được cực khổ, nhưng mà như thế này đã quá sức tưởng tượng của cô.
Sáng sớm hôm sau,ba chúng tôi tiếp tục dọn dẹp  cửa số 7 cổ mộ. Mang đầy đủ các loại công cụ, mặc đồng phục làm việc chuyên nghiệp và giầy, chúng tôi đi tới cửa mộ số 7. Bởi vì ngày hôm qua chúng tôi đã treo xong đèn nên bây giờ tốc độ đi vào thật nhanh. Khom người về phía trước, đại khái hơn mười phút đã đến nơi.
"Ngày hôm qua các cậu tìm được ngọc hồ, hôm nay thử xem có thể hay không tìm được thứ gì" vừa nói Ngô Đới Vinh lấy ra cái xẻng tiếp tục ở trong quan tài xục xạo.  Cậu ta đem hà cốt bên trong cẩn thận cho vào túi ny lon để khi trở về làm giám định. Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi vội vàng hỗ trợ cầm thả vào ba lô sau lưng các thứ đào được theo thứ tự.
"Ngô Đới Vinh, tên tiểu nhân hèn hạ này!" Triệu Ngọc Nhi cười nhạo vỗ vai hắn. Ngô Đới Vinh bị dọa sợ vội vàng ngồi xổm xuống.
"Tiiu tại sao là tiểu nhân hèn hạ?Cậu dựa vào cái gì nói tôi như vậy?" Ngô Đới Vinh buồn bực gãi đầu một cái.
"Cậu hôm nay làm sao lại vượt lên trước chúng tôi, ngày hôm qua còn núp sau lưng tôi cơ mà. Có phải hôm nay ánh đèn đã sáng quá nên cậu không sợ tối, vừa vặn tới xem một chút có vàng bạc châu báo các loại không?" Triệu Ngọc Nhi vừa nháy mắt với tôi.
"Không phải, ngày hôm qua mắt kính tôi có giọt nước không thấy rõ, hôm nay không có dĩ nhiên thấy rõ!" Ngô Đới Vinh vỗ ngực, ưỡn ngực lên cố làm ra vẻ đàng hoàng với chúng tôi.
"Vậy cũng tốt, Vậy câu ở nơi này làm, tôi cùng niếp vũ đi sang cửa số 8 bên xem như thế nào?" Triệu Ngọc Nhi nói xong cùng tôi liền lui ra ngoài.
"Đi thì đi, các cậu cho là tôi sợ sao? Tôi cũng không phải là quỷ nhát gan." Ngô Đới Vinh mặc dù nói vậy nhưng cúi đầu len lén nhìn tôi một cái, sau đó lại nhìn chung quanh một chút co ro thân thể lui về phía sau.
Trong cổ mộ có quỷ hay không? Tôi nếu gặp quỷ có thể hỏi một chút xem bọn họ có phải cái gì cũng biết không? Nghĩ tới đây tôi lấy dụng cụ của Chú Hai, Lấy ra lá cây liễu và nước mắt trâu bôi lên trên mí mắt. Tôi nhìn cửa mộ số 8 cũng không có gì cả, bọn họ chắc cũng đi vào luân hồi đầu thai rất nhiều lần rồi.
Đi tới cửa mộ số 8, cửa này có vẻ còn khá hoàn chỉnh, đội xây dựng đã mở cửa sẵn. Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi bên vừa đi vừa treo đèn lên dọc tường. Triệu Ngọc Nhi còn thỉnh thoảng lấy ra quyển sổ vừa đi vừa ghi chép. Bên cửa số 5 và số 4 có rất nhiều bạn học cúi đầu bận rộn. Nhìn một chút Ngô Đới Vinh đang ở một mình trong cửa số 7,tôi cùng Triệu Ngọc Nhi hội ý cười một tiếng.
"Để cho cậu ta rèn luyện một chút can đảm cũng tốt, lá gan nhỏ như vậy còn tới khảo cổ chuyên nghiệp, nhìn thấy thi thể không phải bị sợ tè ra quần!" Tôi nói xong Triệu Ngọc Nhi bấm cánh tay tôi.
"Cậu thật là xấu chứ ? Cậu ta tè trong quần chảy tới trên tấm đá, sẽ phá hư di vật văn hóa, ha ha" Triệu Ngọc Nhi vừa nói ha ha cười lớn. Tôi trong lòng thầm nghĩ, ai! Trí tưởng tượng của Thiên kim tiểu thư so với ta phong phú hơn rất nhiều.
Trong cửa số 8 là không gian rất lớn, thẳng ngay chúng tôi là một con đường đá trải dài. Hai bên đường là các hố cơ quan dùng để chống trộm mộ, có thể là thời gian quá lâu, các cơ quan bằng gỗ đã bị mục mất hiệu lực. Bên trong không gian rất lớn, tôi đứng thẳng người cũng không với tới đỉnh đầu. Tôi cầm đèn, Triệu Ngọc Nhi ở phía sau phóng điện đèn tuyến, không mấy phút đã đến bên trong ngôi mộ. Nội bộ chính giữa là một bộ quan tài lớn, quan tài tựa hồ chưa từng nhúc nhích, nắp quan tài bằng đá thật dày. Đúng lúc này phát sinh ngoài ý muốn.
"Cứu mạng... Cứu mạng... !" Âm thanh rõ ràng nhưng cũng rất yếu ớt tựa hồ từ bên trong hố cơ quan phát ra. Trong lòng cả kinh, tôi móc ra bùa chú chuẩn bị cùng quỷ chiến đấu, lúc này Triệu Ngọc Nhi lập tức ôm lấy lưng tôi.
"Niếp vũ, cậu nghe có phải quỷ hay không , chúng ta nhanh đi ra ngoài đi!"
Cô nhỏ giọng vừa nói, vừa nói vừa đem tôi kéo về phía sau. Tôi vội vàng lấy ra lá cây liễu nhìn khắp nơi xem, nhưng là một chút quỷ ảnh cũng không nhìn thấy.
Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi từ từ lui về phía sau, tôi đang đang buồn bực làm sao mới vừa rồi rõ ràng nghe có người kêu cứu bây giờ lại không chứ ? Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi cũng không dám ngây người nhảy xoay người muốn đi ra khỏi ngôi mộ, nhưng là lúc này phát sinh ngoài ý muốn,một bàn tay đen thui từ trong hố cơ quan lại đưa bắt được cổ chân tôi... .
"A! Quỷ!" Triệu Ngọc Nhi nhìn thấy hắc thủ đưa ra ngoài kêu lớn một tiếng cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài. Tôi vội vàng dùng xẻng sắt đập vào cái tay kia, cái tay kia thật giống như sợ đau, tôi vỗ một cái liền rụt trở về, tôi sợ quỷ đứng dậy bắt mình, lại qua loa vỗ mấy cái, sau đó liền không có thanh âm gì nữa. Tôi có cảm giác không đúng, nếu là quỷ không thể giải quyết đơn giản như vậy. Vì vậy tôi đem đèn nhìn vào. Chỉ thấy sâu bên trong hố cơ quan có một người nằm trợn tròn mắt như muốn nói gì đó, Có lẽ vừa rồi bị ta đạp cho hôn mê.
Tôi định thần nhìn lại, người này là Chu Văn!
"Ngươi là Chu Văn? Tôi biết ngươi, ngươi là bạn trai của Lâm Na đúng không? Ngươi tại sao lại ở chỗ này, ngươi rốt cuộc là làm cái gì!" Một chuỗi vấn đề đột nhiên bạo phát ra, tôi vội vàng hỏi hắn.
Lúc này Chu Văn từ từ ngẩng đầu lên, nằm trên đất, một cái chân của hắn tựa hồ đã vùi lấp ở trong đất đá không rút ra được. Người hắn cao hơn một mét bày, người mặc  quần áo leo núi màu đen.
" Không sai, tôi là Chu Văn, Lâm Na là bạn gái tôi, đều là tôi hại nàng, nhưng mà tôi cũng không muốn hại nàng. Tôi tới nơi này là vì tìm cách phá giải lời nguyền băng ngọc." Nói xong hắn nhìn xuống chân bị vùi lấp.
Lúc này Triệu Ngọc Nhi đem Ngô Đới Vinh tới, bọn họ nhìn tôi cùng một người nói chuyện phiếm, đi từ từ tới.

"Các cậu đến đây, hắn là người không phải quỷ, hắn chính là Chu Văn, chúng ta trước đem hắn kéo lên rồi hãy nói!" Nói xong tôi buông xẻng sắt xuống, nắm tay Chu Văn, Ngô Đới Vinh cũng nắm lấymột cánh tay hắn. Nhưng mà hai chúng tôi dùng sức thế nào cũng không kéo được hắn ta. Chu Văn không ngừng phát ra tiếng kêu thống khổ, xem ra hắn bị đất đã vùi lấp trong hầm

1 nhận xét :