Chương 7: Quỷ Nô Chu
Văn
Nhìn tấm hình trong điện thoại Ngô Đới Vinh, chúng tôi đều
ngây dại,quả thật đó là Chu Văn, nhưng hắn làm sao biến mất, chẳng lẽ hắn có
pháp thuật gì sao?Có biện pháp nào khiến Cho Ngô Đới Vinh bị che mắt? Tôi nhớ
quyển 《 cửu ngự thần sách 》của chú Hai có ghi lại như vậy:
"Âm dương vốn có hình, mà hình lại với vô hình, trong lòng vốn có ý, mà ý
lại với vô tình... ." Đoạn văn này nói là thởi điểm khi một chuyện vật
hoặc là vật thể tồn tại, chỉ phải cải biến bản tâm mình là có thể quên mất sự
vật đó rốt cuộc có tồn tại hay chưa. Tôi cũng chưa hoàn toàn lĩnh hội được ý
trong đoạn văn kia, nếu như Chu Văn thật sự có pháp thuật cao như vậy, rất có
thể hắn sẽ khiến cho Ngô Đới Vinh quên mình đang làm gì.
"Tớ thật sự là nhìn thấy hắn, thật mà, chẳng lẽ tớ lại
nhìn nhầm? Tin tớ đi!" Ngô Đới Vinh hết nhìn Triệu Ngọc Nhi lại nhìn tôi,
dường như đứa trẻ làm chuyện bậy bạ vậy. Nhìn vẻ kiên quyết của Ngô Đới Vinh, tôi
càng cảm thấy nhức đầu không thôi.
"Được rồi, chúng ta trước trở về rồi hãy nói, tớ chuẩn
bị một ít bùa chú. Ngày mai là chủ nhật chúng ta nhất định không nhầm lẫn nữa,
đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, Sang tuần sau chúng ta phải thi không có thời
gian đi ra ngoài, nếu như không tìm được thì lại phải sang phải tháng sau đấy."
Nói xong chúng tôi liền trở về Ký túc xá, Triệu Ngọc Nhi cũng về nhà mình.
Khoảng sáu giờ tối, tôi cùng Ngô Đới Vinh trở lại trường học.
Trời vẫn còn sáng, tôi vội vàng đi về phía thư viện cũ. Để lại mảnh giấy cho
Lâm Na ở nhà WC nữ , tôi sợ Lâm Na nóng rột lại làm ra chuyện khác người. Tiếp
đó, tôi chuẩn bị các pháp khí mà chú Hai để lại cho mình, các loại bùa chú của Huyền
thanh đạo trưởng đã vẽ từ trước đều đem ra dùng hết, xem ra tôi lại phải vẽ
thêm một ít.
Vẽ bùa nguyền rủa phải cần có máu gà trống, giấy vàng và bút
mực đỏ. Tôi không muốn thu hút sự chú ý
của người khác bèn ra chợ mua một con gà trống lớn tiêu tốn hơn mấy chục đồng
tiền. Chuẩn bị xong tất cả tài liệu, tôi dựa theo 《 cửu ngự thần sách 》 vẽ lấy mấy tờ bùa chú.
Bùa mà tôi vẽ tên là "Mổ lui chỉnh người" trong 《 cửu ngự
thần sách . Lá bùa "Mổ lui chỉnh người" viết lên: "Linh
tiêu bảo điện hay trung vân, hai con kim long điên đảo điên, phụng mời ba tiêu
tổ sư mau hàng tới, một sắp lui thích già phật, hai lui Lý lão quân, ba lui
thầy của ta truyền chân ngữ, bốn lui bốn thể bốn giáp binh, năm lui năm hồ sóng
khởi, sáu lui sáu giáp sáu bính đinh, bảy lui con mắt liền nói địa phủ, tám lui
đổng vĩnh tự bán người, chín lui cửu thiên cũng huyền nữ, mười lui mười hóa
cũng lôi thần, phụng mời tiên gia tổ sư mau hàng tới tới mổ lui, mười năm không
gặp, vạn năm không gặp, đi xa bọn họ đẩy ra ngoại giới, nghỉ ở chỗ này xâm hại
lương phát, cẩn mời ta phụng Thái thượng lão quân vội vàng như luật lệ."
Tôi nghĩ hôm qua Ngô Đới Vinh nhất định bị người ta yểm bùa
chú mới có thể thành ra như vậy, cho nên tôi vẽ mấy đạo “mổ lui bùa chú” để
tránh lại bị Chu Văn đùa bỡn tới đùa bỡn lui.
Buổi tối ở phòng ngủ làm xong bài tập, ngủ thật ngon giấc. Sáng
sớm hôm sau, ba chúng tôi hẹn nhau ở cổng trường học cửa.
"Niếp vũ, chuẩn bị xong chưa? Nghe nói Cậu đã chuẩn bị
không ít pháp khí. Chúng ta theo dõi một người bình thường cũng cần sử dụng pháp
khí sao?" Triệu Ngọc Nhi hôm nay mặc rất đẹp, hơn nữa cô lại lái xe, một
chiếc "Audi A6" .
"Ai da, Cô đúng là con nhà giàu, tôi mới vừa vào đại
học thì cô đã lái xe sang, hơn mấy triệu chứ?" Tôi cùng Ngô Đới Vinh hâm
mộ đi xung quanh quanh xe mấy vòng. Chiếc xe này rất mới, Sơn đen bóng như
gương.
"ấy ấy, các cậu đừng là khen tôi thế, tôi làm gì có
tiền mua xe đắt tiền như vậy. Đây là xe của ba tôi đó. Tôi cố ý lái tới để
chúng ta tiện theo dõi Chu Văn thôi. Mau lên xe đi, hai chàng ngốc, nếu không
tôi lái đi bây giờ!" Vừa nói Cô làm ra vẻ muốn lái đi.
"Đợi đã, đợi đã, cô đừng đi!" Tôi cùng Ngô Đới
Vinh vội vàng nhảy lên.
Chỉ trong chốc lát chúng ta đã
đến dưới tấm biển "Công ty Nhã Minh – Chi Nhánh thành phố H" . Xe vẫn
đông như hôm qua, xem ra cái triển lãm này sẽ chưa kết thúc trong một, hai ngày
tới. Lần này tôi cùng Triệu Ngọc Nhi ngồi trên xe, Ngô Đới Vinh đi vào. Ngô Đới
Vinh đóng giả nhân viên bán phần mềm kế toán. Cậu ta cầm trộm máy tính của Lý
Lâm đi vào. Chẳng mấy chốc, điện thoại của tôi reo lên.
" A lô ! Niếp vũ, tớ vòng vo mấy vòng, trong hội trường
nhân viên không thấy Chu Văn, trong văn phòng làm việc tớ lại không vào được
nên tớ ở cửa hông nhìn cửa văn phòng, giám sát người từ văn phòng đi ra. Các cậu
ở cửa, chúng ta như vậy trong ứng ngoài hợp có được hay không?" Ngô Đới
Vinh cúp điện thoại, tôi cầm ra những tấm bùa đã chuẩn bị hôm qua. "Mổ lui
chỉnh người bùa chú" dán vào trước ngực mình, bùa chú này rất đặc biệt,
phải dán trực tiếp vào ngược mình, không thể dán qua quần áo
"Niếp vũ! Cậu có phải hay không muốn chiếm tiện nghi
của tôi? Lừa gạt tôi dán lên ngưc bùa chú của cậu, muốn nhìn trộm tôi có phải
hay không?" Triệu Ngọc Nhi quắc mắt nhìn tôi.
"Đại tiểu thư, tôi ngay cả có sắc tâm cũng không dám
hành động. Cô không tin lời tôi nói sao? Cô quên chuyện xảy ra ở ngọn núi sau thôn
chúng tôi rồi sao?" Tôi liền vội vàng đứng lên giải thích, đồng thời lấy
ra quyển sách kia lật cho cô nhìn rõ.
"Còn không quay đi, thích chết sao!" Vừa nói, Triệu
Ngọc Nhi một véo tai tôi, một tay đem bùa chú dán vào ngực mình. Tai tôi bị véo
suýt rớt xuống, chờ tôi quay được đầu lại cô đã dán xong vào ngực mình rồi.Cô
nàng hung hăng nhìn tôi, tôi lén nhìn trộm ngực cô một chút, thật đầy đặn. (Sắc
lang :3)
Mới vừa dán xong bùa chú, đột nhiên một người từ cửa hông đi
ra. Người này một thân âu phụ đen, bên trong là áo sơ mi trắng, tay xách một cái
cặp táp. Tôi vội xem hình, chính là Chu Văn. Trước khi lên xe, hắn lấy trong
túi công văn ra một lá bùa đem đốt. Tôi đột nhiên cảm giác được bùa chú trước ngực
mình trấn động.
"Hắn quả thật có pháp thuật! Làm sao có thể chứ?"
Tôi không khỏi lầm bầm lầu bầu.
"Pháp thuật gì? Ngươi nói ai có pháp thuật?" Triệu
Ngọc Nhi nghe tôi nói có chút không giải thích được sững sờ nhìn tôi.
"Chu Văn chính là người kia, đi theo xe hắn. Cô lái đi
mau!" Tôi vội vàng lấy ảnh Chu Văn ra để cho Triệu Ngọc Nhi nhìn.
"Nhưng Ngô Đới Vinh còn chưa quay lại, không đợi cậu ta
sao?" Triệu Ngọc Nhi quay lại nhìn về hướng phòng triển lãm,nhưng nhìn xe
phía trước sắp chạy, nàng cũng khởi động xe.
"Không đợi được đâu, nếu như chờ cậu ta ra sẽ mất dấu
Chu Văn!" Tôi thúc giục Triệu Ngọc Nhi đi theo phía trước đích.
Chiếc xe trước mặt kia lái rất nhanh, mỗi một giao lộ đều chuyển
hướng, Triệu Ngọc Nhi lái xe cũng không tồi, có lẽ là lái xe đã lâu.Cô theo sát
phía sau. Đại khái qua hơn mười km, điện thoại lại vang lên.
" A lô ! Hai người các cậu đâu rồi ? Tớ đi ra không tìm
được các cậu. Các cậu không chờ tớ?" Là điện thoại của Ngô Đới Vinh.
" Chờ cậu thì lỡ mất thời gian không, chúng tớ đang đuổi
theo hắn. Cậu tự trở về trường học đi. Tớ cùng Triệu Ngọc Nhi trở về sẽ nói
chuyện sau!" Nói xong tôi cúp điện thoại, Ngô Đới Vinh hình như một phân tiền
cũng không mang, chắc cậu ta chỉ có thể đi bộ năm con phố trở về trường học.
Xe phía trước rốt cuộc cũng chạy chậm lại. Triệu Ngọc Nhi cũng
lái xe chậm lại. Phía trước là một con phố buôn báo vô cùng náo nhiệt, rẽ tiếp
vào ngõ thì xe hắn cũng dừng lại. Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi cũng vội vàng xuống
xe đi theo.
Trông Chu Văn có vẻ rất cảnh giác,
vừa đi vừa quay lại phía sau nhìn quanh. Tôi thấy hắn vào một tiểu khu, có lẽ
đây không phải tiểu khu sang trọng gì, dẫu sao hắn có thể cũng là sinh viên mới
vừa tốt nghiệp, Chưa chắc đã tiền gì mua nhà. Tiểu khu không có bảo vệ, tôi
cùng Triệu Ngọc Nhi cho xe dừng ở cửa tiểu khu.
Chu Văn vội vã đi về phía một tòa
nhà, tôi cùng Triệu Ngọc Nhi cũng vội vàng chạy theo. Có thể là chạy quá nhanh,
đế giày Triệu Ngọc Nhi phát ra tiếng động. Tôi nghe thấy tiếng bước chân Chu
Văn bước tới. Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi vội vàng nín thở đi về phía khúc quanh
của cầu thang. Đúng lúc ấy thì Chu Văn đột nhiên chạy xuống, giữa chúng tôi chỉ
cách có nửa tầng lầu. Dù có cũng Triệu Ngọc Nhi chạy cũng không thoát, tim tôi
muốn rớt ra khỏi ngực.
Đúng lúc tôi không biết làm sao, Triệu
Ngọc Nhi ôm lấy tôi, môi của cô hôn lên miệng tôi. Tôi vốn là đang sợ Chu Văn phát
hiện, giờ lại bị Triệu Ngọc Nhi dọa cho đứng tim. Triệu Ngọc Nhi đột nhiên ôm hôn
tôi làm tim tôi đập mạnh. Môi của nàng mềm ấm, tôi dùng đầu lưỡi liếm liếm thấy
rất thơm, hai mắt lại dán trên ngực Triệu Ngọc Nhi, Vòng tay ôm eo thon của
nàng.
"Ai bảo ngươi đưa đầu lưỡi ra!
Sắc quỷ!" Triệu Ngọc Nhi liền đẩy tôi ra, dùng hết sức véo bụng tôi đau
điếng.
"Ai nha! đau chết tôi mất!"
Tôi đau không chịu nổi, quay đầu nhìn lại thấy Chu Văn đã đi rồi.
"Mới vừa rồi tôi làm bộ hôn cậu,là
sợ bị hắn nhìn thấy mặt chúng ta ,cậu làm sao đưa đầu lưỡi ra chứ ? Muốn hôn
trong miệng tôi có phải hay không?" Triệu Ngọc Nhi đích lúc này không phải
chỉ dùng một tay véo ta, nàng dùng cả hai tay ra sức véo tôi.
"Bà cô, cậu tha cho tôi đi, tôi nói thật còn không được
sao, tôi chưa bao giờ có bạn gái, cậu mới vừa nãy hôn tôi, tôi bị mất kiểm
soát, thật xin lỗi, !" Tôi vội vàng xin lỗi nàng.
"Được rồi, mới nãy cũng là tôi
tự tìm, lẽ ra không nên hôn cậu. Đúng rồi, tôi thấy Chu Văn, hắn vào cánh cửa
thứ nhất bên trái, hình như đấy là nhà hắn.
Triệu Ngọc Nhi vừa nói mặt cũng ửng
hồng, vừa nói vừa móc ra gương soi. Sau đó lấy khăn giấy ra lau sạch son môi
dính trên môi tôi.
Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi thương
lượng xong liền núp ở chỗ khúc quanh cầu thang trên cửa nhà Chu Văn, nơi đó Chu
Văn tuyệt đối sẽ không tới. Hơn nữa chúng tôi có thể nhìn qua khe hở thấy toàn
bộ hành lang nhà hắn. Chỉ trong chốc lát Chu Văn đi ra, có vẻ rất vội, trong
tay hắn vẫn cầm cái cặp táp đó.Sau khi khóa kỹ cửa thấy hắn hình như cúi xuống
làm gì đó.
Chờ hắn đi chúng tôi vội vàng đi
xuống, tới cửa nhà Chu Văn. Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi đến chỗ vưa nãy hắn cúi
người xuống tìm xem hắn có giấu chìa khóa không. Quả thật chìa khóa hắn giấu
bên trong chậu hoa. Chúng tôi trong bụng cười thầm, nhìn bên ngoài bóng Chu Văn đã đi khỏi không nhịn được phá lên
cười. Sau đó chúng tôi mở cửa đi vào.
Đây là một căn hộ nhỏ , đối diện
cửa chính là phòng bếp cùng phòng vệ sinh, cửa nhà vừa mở dẫn vào phòng khách.
Phòng ngủ bên tay phải, trong phòng coi như gọn gàng, nhưng trên bàn sát cửa sổ
lại vẽ rất nhiều hình vẽ, hình như là bùa chú. Còn có mấy chục tấm bùa chú các
loại đặt chỉnh tề trên một tờ giấy vàng. Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi vội vàng lục
tung lên, hy vọng có thể tìm được chiếc vòng của Lâm Na.
"Các ngươi làm gì đó? Các
ngươi tìm ai?" Đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra. Ta cùng Triệu Ngọc Nhi bị
dọa giật mình ngã ngồi trên mặt đất, không dám nói lời nào. Nhưng là nhìn về
phía phát ra âm thanh chúng tôi thấy cửa từ từ mở ra nhưng không có bóng dáng
ai cả.
Căn cứ vào kinh nghiệm cùng chú Hai trừ tà nhiều năm qua, tôi
biết cô gái trẻ phát ra giọng nói đấy nhất định không phải là người, mở cửa đi
ra ngoài vậy nhất định là một quỷ nữ. Tôi vội vàng lấy ra lá cây liễu đã chuẩn
bị ra thoa lên mí mắt mình nước mắt trâu, lấy ra một đạo bùa đuổi quỷ cầm trên
tay.
Cho nai moi Ra mot tap ^^
Trả lờiXóaThơi gian vừa rồi tớ hơi bận. Tớ ra chương mới phục vụ các bạn :3 . Hi vọng thời gian tới tốc độ sẽ được cải thiện
Xóa