Quyển 2 – Chương 4:
Nữ Quỷ
Ngô Đới Vinh lấy lại bình tĩnh, biểu tình trên mặt dần dần
bình tĩnh lại.
"Niếp Vũ, Vương Học Bình là các cậu tới tìm tôi !"
Ngô Đới Vinh lập tức nhào tới ôm lấy tôi, giống như ở vườn trẻ tan học khi đứa
trẻ nhìn thấy mẹ của nó tới đón.
"Câu ở chỗ này làm gì chứ? Chúng tôi suýt nữa không tìm
được cậu chứ ?" Vương Học Bình tức giận nhìn hắn.
"suỵt! Nhỏ giọng một chút, nơi này có một nữ quỷ mặc
quần áo màu trắng, mới vừa rồi tiến về phía tôi muốn bóp chết tôi, chúng ta đi
nhanh lên đi!" Nói xong Ngô Đới Vinh kéo tay tôi đi ra ngoài.
"Quỷ nữ? Nơi này là trường học, trường học làm sao có
quỷ nữ chứ ? Đùa gì thế?" Tôi không kiềm được cười lên, nơi này cũng không
phải là thâm sơn cùng cốc, đây là thành phố lớn, trong thành phố lớn cũng có
quỷ?
"Tôi nói là thật, câu sao lại không tin chứ ? Các cậu
không đi tôi tự đi!" Vừa nói Ngô Đới Vinh liền hướng bên ngoài bỏ chạy.
"Chạy cái gì mà chạy? Cậu có phải tới nhà WC nữ rình
người ta không, sau đó bị người ta dọa sợ,cậu ở nơi này lừa gạt chúng tôi?"
Vương Học Bình căm tức nhìn Ngô Đới Vinh.
"Không tin các cậu vào xem, tôi không sẽ nói dối đâu! Tôi
hôm nay đang đọc sách, nhìn một cái người liền đều đi hết sạch, khi tôi ngẩng
đầu lên phát hiện cửa đã khóa, liền ở trong hành lang tìm xem có tìm được cửa
ra không, vì vậy lại đụng phải tên nữ quỷ đó." Ngô Đới Vinh ưỡn ngực lên
trợn to hai mắt nhìn hai tôi.
Tôi nhìn khung cảnh chung quanh, khúc
quanh cầu thang tầng 1 là nhà vệ sinh nữ, trong nhà vệ sinh nữ quả thật có tiếng
vòi nước tí tách chảy từng giọt, gió âm lãnh chính là từ nhà vệ sinh nữ bên
trong thổi ra. Cùng chú Hai nhiều năm đuổi quỷ, trực giác nói cho tôi nơi này
chính là nơi âm hàn nhất.
Tôi vội vàng lấy ra túi và la bàn
ra, kim la bàn quả thật chuyển động rất nhanh.
- Các cậu giúp tớ cầm cái này cho
chắc, tớ phải bắt được con quỷ nữ này, nếu không nó sẽ còn ra hại người.
Vừa nói tôi lấy ra bùa chú cùng
quyển 《
cửu ngự thần sách 》ra.
"Chúng ta không thể đi vào, nếu
bên trong là người không phải quỷ thì
thật phiền phức. Cô ta đi ra ngoài báo cảnh sát tố cáo chúng ta vô lễ thì sẽ rắc
rối đấy. Có khi là nữ bệnh nhân tâm thần
cũng không chừng đấy!" Vương Học Bình lời nhắc nhở tôi - Đúng, nếu không
phải quỷ thì rắc rối có thể lớn lắm, mấy người đàn ông vào trong nhà vệ sinh nữ
bị người tố cáo nhất định sẽ bị đuổi học.
Tôi lấy ra khỏi túi vải cây Liễu
dịch. Căn cứ 《 cửu ngự thần sách 》ghi lại, chỉ cần đem nước mắt trâu thoa lên
trên lá cây liễu là có thể nhìn thấy quỷ hồn. Tôi lấy ra một cái chai nhỏ, trong
chai nhỏ chính là nước mắt trâu chú Hai đã thu thập để trừ tà. Thoa lên lá cây liễu,
sau đó tôi đem lá cây dán lên mí mắt của mình, một mí mắt dán một lá. Gương bát
quái vẫn đeo trước ngực, tay cầm bùa chú, tôi từ từ cúi đầu đi vào nhà vệ sinh
nữ.
Trong nhà vệ sinh nữ lại có hai gian
phòng, phòng bên ngoài là bồn rửa tay. Tôi nhìn chăm chăm nhìn sang, thật sự có
một bộ quần áo trắng, đúng là quỷ nữ dựa lưng vào chỗ tôi, nó toàn thân mặc đồ
trắng, lại không có chân, trôi lơ lửng chỗ đối diện cửa sổ nhìn ra ngoài cửa
sổ.
Tôi rón rén đi tới, nó lại không có
phát hiện tôi, trong tay chuẩn bị bùa chú, định tiến đến sát sau lưng nó. Bỗng nhiên
nó chợt vừa quay đầu lại nhìn tôi. Tôi vừa nhìn thấy nhất thời giật mình hoảng sợ ngã ngồi trên
mặt đất. Chỉ thấy nó một mắt rớt xuống, nửa bên mặt đều là máu, răng
nhe ra, trước ngực thủng một lỗ thật to, nhìn xuyên qua có thể thấy vách tường đằng sau.
"Đàn ông các người đều là những kẻ xấu xa!" Vừa nói nó đưa ra hai tay ra giống như đang chộp tới chỗ tôi.
Phía sau tôi, Ngô Đới Vinh cùng Vương
Học Bình sợ hãi hét "Mẹ ơi" một tiếng chạy không thấy bóng dáng.
Lúc nó chộp được tôi cổ, bỗng Kính
Bát Quái vẫn đeo trước ngực tôi phát ra kim quang, nó vội vàng dùng hai tay
bưng kín mặt chỉ còn dư lại cái đó ánh mắt. Tôi thừa cơ hội này vội vàng nhảy lên,
tay trái chuẩn bị xong bùa chú vừa vặn dính vào trên trán nó.
"Bịch!" Nàng lại ngã
xuống, cũng không nhúc nhích. Tôi vừa định cầm ra kiếm gỗ đào đâm về phía tim
nó, nhưng bỗng khựng lại.
Nhìn dáng vẻ cô ta có vẻ không
giống ác quỷ hại người, mà là hồn phách bồng bềnh trôi ở chỗ đây. Chẳng lẽ là có
oan tình gì, nếu như vậy mà giết nàng, thì nàng sẽ hồn phi phách tán trọn đời
không được siêu sinh,chẳng phải đó là tôi gây nghiệp chướng?
Nghĩ tới đây tôi thu hồi kiếm gỗ
đào, lấy ra giây đỏ trói hai tay, hai chân quỷ nữ lại.
Chỉ trong chốc lát quỷ nữ đã tỉnh,
nhìn lại mình một chút, cố gắng giãy giụa nhưng không được. Cô ta cố gắng đung
đưa mình thân thể sợ hãi nhìn tôi một cái.
"Ngươi là quỷ gì? Tại sao lại
ở chỗ này hại người?" Tôi cầm trong tay kiếm gỗ đào, sợ nàng giãy được ra
lại xong tới bắt tôi.
"Tôi hại người? Tôi hại người
nào? Ngươi nói, tôi hại người nào?" Quỷ nữ lúc này đột nhiên đổi sắc mặt, bộ
mặt hung ác tựa hồ biến thành dáng vẻ lúc còn sống. Tôi nhìn mặt nàng, cặp mắt
đen, da trắng bóc, lúc còn sống cô ta thật xinh đẹp. Cô ta lại ủy khuất chảy nước
mắt.
"Vậy cô tại sao lại ở chỗ này?
Chẳng lẽ cô phải ở chỗ này tìm thế thân?" Tôi khẩn trương lên, vậy âm hồn
bất tán cũng sẽ biến mình thành thế thân để nó đi đầu thai.
"Tôi không phải tìm thế thân, tôi
chính là ở chỗ này chết, dĩ nhiên phải ở chỗ này!" Vừa nói nàng u oán nhìn
một chút bên ngoài mặt đất.
"Cô là chết như thế nào, cô
nói cho tôi, tôi có lẽ có thể giúp được!" Tôi thật muốn biết cô ta rốt
cuộc có oan tình gì, nói không chừng có thể làm một ít chuyện tốt, cũng nhân
tiện luyện một chút pháp thuật phép thuật.
"Tôi là bị người ta từ trên tầng đẩy xuống, ở chỗ này
té chết, tôi chết đã mấy năm, nhưng vẫn không có hại người. Anh cởi trói cho
tôi đi, anh trói sợi giây này tay tôi thật là đau!" Vừa nói nàng bắt đầu đấu
tranh.
"Được rồi, tôi cởi trói cho cô, cô có thể không hại tôi,
nêu không tôi sẽ dùng pháp thuật!" Tôi lấy can đảm cởi ra sợi giây, mà ánh
mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, trong lòng tôi không ngừng sợ hãi.
Buông lỏng giây thừng, cô ta đột
nhiên bay tới sát mặt tôi cẩn thận nhìn.
"Anh là ai? Anh sao có thể nhìn thấy tôi?" Cô ta
đến quá gần, tôi bị sợ không thở nổi.
"Tôi là có chút pháp thuật đơn giản, bạn học tôi nói
nơi này ma quỷ lộng hành, tôi liền tới xem một chút nếu như có hại người tôi sẽ
thu phục. Cô nói mau, cô chết như thế nào, có lẽ tôi có thể giúp cô" vừa
nói tôi chỉ chỉ kính bát quái, sợ cô ta nhào tới.
Tiếp quỷ nữ kể cho tôi câu chuyện của cô... .
Cô nói tên Lâm Na, nhà ở một thị trấn
nhỏ. Từ nhỏ không có cha,cha mẹ cô ly dị.Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau. Mẹ
cô đầu tiên làm ở một quán cơm, sau đó gom được ít tiền mở ra một cửa hàng bách
hóa nho nhỏ, làm ăn khá thuận lợi, cũng có để dành ít tiền. Sau đó biết cô thi đỗ
đại học, mẹ cô phải dùng hết tất cả tiền tiết kiệm mới đủ học phí cho cô.
"Sau đó thì sao? Cô chết thế nào, nơi này là trường
học, chẳng lẽ còn có người phạm tội giết người sao?" Tôi có chút nghi ngờ
không hiểu.
"Sau đó ở năm thứ hai đại học, một lần học viện tổ chức
hoạt đông thực tập hoạt động,tôi quen một nam sinh tên là Chu Văn, lúc ấy thích tôi. Hắn nói nhà
hắn rất có tiền. Sau đó cho tôi mua thật là nhiều quần áo và quà. Sau đó chúng
tôi liền xảy ra quan hệ..." Vừa nói quỷ nữ lại đỏ mặt.
"Sau đó thì sao, hắn giết ngươi?" Tôi thật là chờ
có chút gấp.
"Cũng là vô tình hắn đột nhiên phát hiện tôi có một cái vòng tay.
Vòng tay đó là mẹ cho tôi, mẹ nói lúc bà nội lâm chung để lại cho mẹ. Hắn
ba lần bốn lượt tìm tôi nói tôi đưa hắn, tôi cũng không đưa. Ai ngờ,
có một ngày chúng tôi ở nơi này hẹn hò, hắn lại đòi tôi cái vòng tay đó. Tôi không cho hắn, hắn lại tới kéo tay tôi, tôi dùng sức đẩy hắn ra, không
ngờ hắn liều mạng cướp vòng tay của tôi, sau đó đem tôi đẩy xuống..." Vừa
nói nàng thống khổ khóc.
"A?có chuyện như vậy thật sao? Đó là vòng tay gì chứ ?
Hắn có tiền như vậy lại cướp vòng tay của cô?" Tôi cảm thấy có chút không
thể tưởng tượng nổi, một Đại thiếu gia nhà giàu làm sao lại giết người cướp đồ
trang sức của một cô gái nghèo chứ?
"Tôi cũng không biết cũng tại sao, hắn giống như điên
rồi vậy, tôi chỉ nghe mẹ tôi nói bà nội trước kia gia đình rất giàu, tổ tiên là
đại quan trong triều đình. Còn lại có liên quan đến cái vòng tay này không tôi cũng
không biết." Lâm Na vừa nói vừa khóc.
"Đó là chiếc vòng như thế nào, có thể tả cho tôi một chút
không?" Tôi trợn to hai mắt.
"Đấy là một cái vòng tay màu xanh, nhưng là bên trong
có một tia màu đỏ cảm giác như một tia máu, tôi cũng không rõ lắm, mẹ nói nó rất
quý, tôi cũng không biết được." Quỷ nữ bất đắc dĩ nhún vai một cái.
"Vì vậy cô ở nơi này biến thành cô hồn dã quỷ, bồng
bềnh khắp nơi, ở chỗ này hại người?" Tôi nhìn ánh mắt cô.
"Tôi không hại người,không hại ai cả, tôi không phải ác
quỷ thật mà, chẳng qua là vừa nãy dọa anh kia một chút mới." Lâm Na dùng
ánh mắt khao khát nhìn tôi thật giống như muốn nói gì, lại nói không ra lời.
"cô nói Chu Văn kia là nghành gì?" Tôi thật muốn
tìm hiểu một chút người đàn ông này, lương tâm hắn rốt cuộc có phải để cho chó
ăn không, làm sao hạ thủ với người phụ nữ mình yêu, hơn nữa lại chỉ vì một cái
vòng tay.
"Hắn bây giờ hẳn là đã tốt nghiệp, tôi cũng quên, là ngành
khảo cổ chuyên nghiệp không sai đâu. Tôi cầu xin anh giúp tôi tìm hắn tới, tôi
muốn gặp hắn một lần?" Quỷ nữ rốt cuộc nói ra mình lời muốn nói.
"Cô cho là hắn có thể tới thấy cô sao? Hắn đem cô đẩy
ngã xuống, sau đó thì chuồn, chỉ mong không có liên quan gì đến cô, bây giờ cô
lại là một oan hồn dã quỷ, hắn có thể tới nhìn một con quỷ sao?" Tôi nói
thật, bởi vì nếu đáp ứng cô ta sẽ quấn lấy tôi.
"Anh nói đúng, tôi là đang nằm mơ, là tôi quá ngu, quá
ngây thơ..." cô lại khóc, khóc rất thương tâm.
Nhìn trước mắt Lâm Na, đột nhiên nghĩ tới em gái. Chú Hai bị
người ta hãm hại, em gái cũng trúng nguyền hôn mê bất tỉnh, Thím Hai bây giờ bận
bịu trông nom em gái. Hết thảy các thứ này đều là không công bằng, tôi nhất
định phải giúp Lâm Na giáo huấn tên Chu Văn đó.
"Yên tâm đi, Lâm Na tôi nghĩ rồi, tôi phải giúp cô dạy dỗ
tên Chu Văn đó, hơn nữa tìm lại được cái vòng tay đó trả lại cho mẹ cô, nhưng cô
phải đáp ứng tôi, không được xuất hiện dọa người được không? Bên ngoài có người
hù chết thì phiền phức lắm! Tôi thu xong bùa chú cùng Gương bát quái đem cất
vào trong túi xách.
"Oa? Anh chịu giúp tôi thật sao?Vì sao anh giúp tôi?
Chẳng lẽ thật anh là người tốt thích xen vào chuyện của người khác sao?"
Lâm na hoài nghi nhìn tôi.
"Tôi không phải hiệp khách gì, nhưng tôi có người nhà bị
người khác hại chết, chú Hai tôi cùng em gái tôi đều bị người khác hãm hại,một trúng
lời nguyền hôn mê bất tỉnh, một thì bị biến thành người nửa quỷ. Tôi tin tưởng tôi
có năng lực này, cô yên tâm đi" Tôi hy vọng Chu Văn kia chưa tốt nghiệp, tôi
nhất định phải tìm được tên tiểu nhân hèn hạ này, lại vì một cái vòng tay đi
giết người.
Lâm na đáp ứng yêu cầu của tôi, không đi ra hù dọa người. Tôi
cũng cam kết với cô tìm được vòng tay bị cướp, dạy dỗ Chu Văn. Tôi không phải hóa
thân của chính nghĩa, nhưng cũng không muốn nhìn thấy người vô tội từng bước
từng bước đi về phía vực sâu.
Cám ơn bạn nhiều lắm, nhờ bạn mình mới được đọc tiếp truyện này
Trả lờiXóa