var popunder = true; shopmetho: MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Quyển II: Thiên hộ Miêu trại - Chương 6

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2016

MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Quyển II: Thiên hộ Miêu trại - Chương 6

Chương 6: theo dõi thất bại
"Công ty gì, ở chỗ nào? Chúng ta đã tìm được công ty hắn làm không phải có thể tìm được hắn sao?" Chúng ta chỉ cần tìm được Chu Văn là có thể từ hắn tìm ra vòng tay của Lâm Na, sau đó đem hắn bắt lại đưa đến đồn cảnh sát, như vậy thì có thể vì Lâm Na bắt hắn trả giá rồi.

"Là công ty Nhã Minh, có vẻ như là một công ty rất lớn, bọn họ hoạt động rất rộng, từ điện tử, cổ phiếu, internet, buôn bán đồ cổ, thổ sản vân vân, tóm lại là một tập đoàn lớn." Ngô Đới Vinh vừa nói xong chúng tôi đã về đến ký túc xá.
Lúc này Lý Lâm giống như điên rồi vậy nhào tới.
"con mẹ nhà mày, mày dám cầm máy vi tính của tao, tại sao trong phòng tao không thấy đâu chứ ? Tao mua nó hơn sáu ngàn đồng mày biết không? Tao lập tức báo cảnh sát mày biết không?" Lý Lâm hùng hùng hổ hổ túm lấy cổ áo Ngô Đới Vinh.
"Lý Lâm cậu bớt giận, chúng tớ vừa rồi cầm đi tìm tài liệu, tớ mang về rồi!" Tôi cũng không nói gì, dẫu sao cầm đồ của người ta, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
"Các ngươi nói dùng làm dùng, không thèm hỏi ai một một tiếng, các người có để ý đến tôi không hả. Đều là bạn cùng phòng, lần này tạm bỏ qua, nếu là còn có lần sau, tôisẽ nói với quản lý ký túc xá các cậu là ăn trộm,là kẻ gian!" Lý Lâm hôm nay lại về sớm, mọi khi cậu ta sẽ đến phòng ăn ăn cơm trước, hôm nay không biết thế nào lại về ký túc xá trước.
"Lâm ca, tớ sai rồi, sau này không dám, cậu bớt giận, cám ơn máy vi tính của cậu!" Ngô Đới Vinh cười hì hì vội vàng hối lỗi.
"Được rồi, được rồi thằng nhà quê, không có tiền mua còn động đồ người khác, không thèm để ý các cậu, đi làm việc của cậu đi!" Nói xong, Lý Lâm leo lên trên giường lấy chăn trùm lên đầu.
Nhìn Lý Lâm nổi giận, tôi cùng Ngô Đới Vinh trố mắt nhìn nhau, không lời nào để nói, dẫu sao cũng là mình sai. Dẫu sao, chúng tôi cũng đã làm xong chuyện muốn làm. Thật là kẻ xấu tính, tôi bây giờ không có tiền mua máy vi tính xách tay, nếu là tôi có tiền, ai thèm!
Lúc này chuông điện thoại reo lên,  Cầm điện thoại di động lên, là Triệu Ngọc Nhi gọi.
" A lô ! Niếp vũ, cậu bảo mời tôi ăn cơm,tôi ở đây chờ cậu một ngày không thấy, làm sao thế? Đổi ý rồi à?" Triệu Ngọc Nhi châm chọc tôi.
"Người đẹp, là cậu à, tôi còn tưởng ai, ai nói tôi muốn đổi ý? Tôi bây giờ mời cậu, cậu đang ở chỗ nào?" Tôi cực kỳ cao hứng, cô nàng này cũng không biết là thế nào, chẳng lẽ là muốn lấy thân báo đáp báo đáp ơn cứu mạng cảu tôi sao?
"Tôi đang ở cồng trường, chờ cậu đấy, mau tới đi!" Nói xong cô cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát tôi cùng Triệu Ngọc Nhi đi tới quán đối diện cổng trường, nơi này chỉ có một ít quán cơm nhỏ.
"Người đẹp, cô muốn ăn cái gì, ở quán đắt tiền tôi mời không nổi, ở nơi này được không? Tôi mời ngươi ăn Lạnh phấn đi" tôi dừng tại một quầy bán lạnh phấn bên đường, ngượng ngùng cười một tiếng.
"Lạnh phấn? Tôi ăn không quen món này, bên kia có một quán cà phê,cậu mời tôi uống cà phê được không? Không đắt đâu." Vừa nói, Triệu Ngọc Nhi vừa kéo tay tôi. Tay cô lành lạnh, da tay mềm mại.
Đây là một nhà quán rất nhỏ nhưng rất sạch sẻ, chỉ có năm sáu cái bàn, có hai bàn đã có  người ngồi,vô cùng yên tĩnh. Không chỉ trong chốc lát cà phê đã được mang lên.
"Người đẹp, ba cô là một ông chủ lớn phải không?" Triệu Ngọc Nhi ngồi đối diện tôi, ánh đèn mờ nhạt  càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô, mái tóc xõa trước ngực, hai mắt thật to vẫn nhìn chăm chú vào tôi,môi hé cười lộ ra hàm răng trắng bóc.
"Cậu muốn làm bạn với tôi, hay là muốn làm bạn với ba tôi? Mở miệng liền hỏi ba tôi, Cậu nếu là muốn gặp ông ấy sau này có cơ hội tôi sẽ giới thiệu. Bây giờ còn chưa phải lúc!"
"Không phải, tôi là muốn nhờ cô giúp một chuyện, giúp tôi tìm người!" Tôi vội vàng lấy ra một quyển sổ, bên trên viết thông tin mình có  được về Chu Văn.
Triệu Ngọc nhi nhận cẩn thận nhìn một chút.
"Người này, tôi cũng không quen, cậu tìm hắn làm gì?" Triệu Ngọc nhi sững sờ nhìn tôi.
"à, hắn là anh họ của bàn cùng phòng với tôi, Ngô Đới Vinh, hắn trộm vòng tay của mẹ cậu ấy, sau đó trốn biệt không về nhà, dù sao cũng là người nhà nên nhà cậu ấy cũng chưa có báo cảnh sát, muốn tìm hắn hỏi rõ tại sao. Ở trong trường học tìm được thông tin của hắn. Chúng tôi không ai biết làm sao tìm được hắn, cho nên phiền cô hỏi cha cô giúp..." Tôi không thể nói với Triệu Ngọc Nhi chuyện của Lâm Na, cô ở sau núi nhà chú Hai gặp quỷ nên bị kích thích, hiện tại mới vừa khôi phục một chút, nếu như lại bị kích động thì thật không tốt.
"uhm, cái bộ dáng này, tôi về nhà hỏi ba ba một chút ba ta là được, công ty này chắc có trong danh sách các Doanh nghiệp ở thành phố này, chờ tôi trở về tìm xong rồi liền nói cho cậu." Triệu Ngọc nhi nhấp một hớp cà phê, nhìn tôi cười một chút rồi đem tờ giấy nhét vào trong ví..
"Vậy thì cám ơn cô, người đẹp chuyện này rất trọng yếu, nhất định cô giúp tôi sớm nhé." Tôi hướng Triệu Ngọc nhi ôm quyền, chọc cho cô ấy cười lớn... .
Uống xong cà phê, tiễn Triệu Ngọc Nhi về, trở lại Ký túc xá tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Vừa định lên giường lúc ngủ, điện thoại lại reo.
" A lô tìm được địa chỉ công ty đó rồi, cậu nhớ kỹ, ngày mai tôi liền đưa cậu tới đó!" Tôi ghi lại địa chỉ, đưa cho Ngô Đới Vinh.
"Không phải chứ, nhanh như vậy liền tìm được?" Tôi thật là không dám tin tưởng cô làm sao tìm được nhanh như vậy.
"Dĩ nhiên, tôi đón xe về nhà, xem Danh sách Doanh nghiệp của cha tôi, không mấy cái liền thấy. Ngày mai tôi mang cậu đi chỗ đó đi xem một chút. Nếu không có vấn đề gì tôi cúp máy đây, mẹ tôi đang chờ tôi ăn cơm!" Vừa nói Triệu Ngọc Nhi cúp điện thoại.
"Niếp vũ, chúng ta ngày mai có đi không? Cái đó hình Chu Văn tớ tìm thấy là hình trên giấy chứng nhận, bây giờ cũng không biết hắn biến thành hình dáng ra sao nha!" Ngô Đới Vinh trợn mắt nhìn tôi, lấy điện thoại di động ra, nhìn hình Chu Văn trong đó.
"Mới hai năm, chắc hẳn thay đổi không lớn, cũng không phải là mười năm hai mươi năm, hôm nay chúng ta ngủ sớm một chút đi, ngày mai là cuối tuần chúng ta đến sớm một chút đi!" Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có tiến triển, tôi nhất định phải vì Lâm Na trả thù, không thể để cho cô ngậm oán hận tiếp tục làm quỷ hồn.
Sáng hôm sau, tôi cùng Triệu Ngọc Nhi, Ngô Đới Vinh đón xe đi tới Công ty Nhã Minh, Tòa nhà công ty có ghi rõ ràng mấy chữ to: "Tập đoàn Nhã Minh Chi Nhánh Thành phố H " . Trước cửa xe sang đậu la liệt, mấy người an ninh âu phục là thẳng nếp, đeo kính đen chắp tay sau lưng đứng.
"Triệu Ngọc Nhi, cô chắc chắn là chỗ này chứ?" Tôi vẫn là không yên lòng, không phải là không yên tâm Triệu Ngọc Nhi, mà là đối mặt tình cảnh lớn như vậy  có chút lúng túng.
"Không sao đâu, chúng ta làm bộ như tình nhân đi vào, Tôi thấy ở đây mọi người ra vào rất nhiều, Cậu xem không ít người ra ra vào vào như vậy hẳn là không có vấn đề gì!" Nhìn theo ngón tay Triệu Ngọc nhi chỉ, ở của tòa nhà công ty Nhã Minh đúng là không ít người, đều là đang đi vào trong bên, hình như đang tham gia hội nghị gì đó.
Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi vội vàng xuống xe, Ngô Đới Vinh ở trên đường xe chờ chúng tôi.
"Xin chào Tiên sinh, chào tiểu thư, xin hỏi các vị là tới tham gia triển lãm của công ty sao?" Phụ trách an ninh lập tức đi tới.
"Đúng vậy, chúng tôi là bạn của Chu Văn tiên sinh, hôm nay đặc biệt đến tìm hắn." Triệu Ngọc Nhi bình tĩnh đáp.
"Sao? Các vị là bạn quản lý Chu, mau mời vào, mời vào!" Bảo vệ ở phía trước giơ tay mời chúng tôi vào.  Triệu Ngọc Nhi đứng thẳng người tay cầm ví, đeo kính râm giống như một doanh nhân, mà tôi mặc quần thể thao rẻ  tiền, áo sơ mi trắng, thu hút rất nhiều ánh mắt.
Bảo vệ đem chúng tôi dẫn tới một phòng lớn trên tầng hai sau đó rời đi, căn phòng khách rộng mấy trăm thước vuông, trong đại sảnh đang lúc lại có đài phun nước hình cá. Phía sau Suối phun là từng quầy trưng bày. Trong quầy trưng bày là đủ các loại các dạng sản phẩm điện tử, điện thoại di động, đồ cổ vân vân, nhìn sơ sơ cũng phải mấy trăm loại.
Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi làm bộ nhìn một chút hàng triển lãm, vừa cẩn thận quan sát từng nhân viên giới thiệu triển lãm, nhưng là không thấy bóng dáng Chu Văn đâu. Tìm tới tìm lui cũng không tìm được, chúng tôi trực tiếp dắt tay nhau tiến vào khu làm việc.
"Chu văn nhất định đang làm việc trong văn phòng, tôi xem thông tin của hắn, hắn là nhân viên của nơi này." Ta nhỏ giọng nhắc nhở triệu Ngọc nhi.
"Không có sao, chúng ta tìm từng phòng một, bây giờ triển lãm đông người như vậy, bọn họ nhân viên công ty không phải ở triển sẽ thì nhất định là đang ỏ văn phòng!" Triệu Ngọc nhi cùng tôi lặng lẽ lên văn phòng ở lầu ba, tìm lần lượt từng phòng, bên trong cũng rất nhiều người. Đúng lúc ấy thì điện thoại của tôi reo.
" Này, tớ nhìn thấy Chu Văn, hắn vừa lái ra khỏi bãi đậu xe, các cậu mau ra đây đi!" giọng Ngô Đới Vinh hết sức dồn dập.
"Cậu chắc chắn chính là hắn? Cậu thấy mặt của hắn sao?" Tôi có chút hoài nghi đôi mắt cận thị của Ngô Đới Vinh
"Không sai, nếu như sai rồi cậu đem tớ giết chết!" Ngô Đới Vinh kiên quyết nói.
"Được rồi chờ đấy, chúng tớ lập tức đi xuống!" Tôi cùng Triệu Ngọc Nhi vội vàng chạy ra phòng triển lãm, đi tới cổng công ty Nhã Minh, xa xa nhìn thấy Ngô Đới Vinh đang đánh xe, liền đi theo.
"Hai cậu mau lên xe, đi theo chiếc xe phía trước kia!" Ngô Đới Vinh khẩn trương chỉ huy tài xế đi theo chiếc xe phía trước kia. Tôi trong lòng âm thầm cao hứng, Ngô Đới Vinh này thật là lợi hại, mỗi lần đều là cậu ta tìm thấy mấu chốt, nếu như lần này chúng tôi chộp được hắn, xem hắn giải thích thế nào.
Tài xế taxi thuần thục lái xe theo chiếc xe phía trước, chiếc xe kia cỏa vẻ không phải là một chiếc xe đời mới. Đi thẳng, đại khái hơn mười phút sau chiếc xe kia lái thẳng vào một tiểu khu Quảng Châu bổn điền, chúng tôi cũng liền đi vào theo. Một người đàn ông trong xe đi ra, chúng tôi vội vàng xuống xe chạy tới. Nhưng khi chạy tới nơi mấy người chúng tôi trợn tròn mắt.
"Này, các cô cậu đi theo tôi làm gì? Niếp vũ. Triệu Ngọc Nhi, cậu là Ngô Đới Vinh? Ba người các cậu sao lại cùng đến nhà tôi thế này!" Người này không phải Chu Văn, lại là chúng ta giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Lưu giáo sư. Ba người chúng tôi lúc ấy cả kinh trợn mắt, há hốc mồm, không biết trả lời thế nào.Vẫn là Triệu Ngọc nhi phản ứng nhanh trả lời.
"Lưu giáo sư, chúng em chính là tới hỏi thầy một chút, bởi vì cuộc thi cuối tháng tới, chúng em cảm thấy không chắc chắn lắm, cho nên tới hỏi thầy một chút phạm vi ôn tập..." Triệu Ngọc Nhi vừa nói, cúi đầu mặt hồng hồng nhìn tôi.
"Các cô các cậu, ai da! Tức chết tôi, bình thường học tập chểnh mảng, đến lúc thi thì nhớ tới tìm tôi, muốn tìm tôi thì đi tới phòng làm việc của tôi ở trường. Các cô cậu tới nhà tôi làm gì? Năm ngoái có mấy nam sinh lại đưa phong bì và quần áo tặng vợ tôi , các cô các cậu, những học sinh này đơn giản là điên rồi, ai da, học sinh bây giờ!" Lưu giáo sư vừa nói lắc đầu một cái.
Cả ba chúng tôi không có lời nào để nói, vốn cũng không phải là vì hắn mà tới, nhưng như vậy rõ ràng là theo dõi ai, cũng có thể nhìn ra, như vậy chỉ còn cách nói dối. Tôi trong lòng âm thầm bội phục cơ trí Triệu Ngọc nhi.
"Các cô cậu nhớ, cuối tháng này thi trắc nghiệm tôi sẽ để ý đến các cô câu. Nếu như không trả lời được đừng hòng qua, hiểu không? Hơn nữa tôi sẽ không tiết lộ cho các cô cậu bất kỳ tin tức  có liên quan  đến kỳ thi này, các cô cậu đi nhanh đi, chớ để cho người khác nhìn thấy, nơi này đều là các giáo viên trong trường, nếu như bị bọn họ nhìn thấy tôi sẽ gặp rắc rối,họ sẽ cho là tôi nhận hối lộ!" Xem ra hắn thật rất tức giận.
"Lưu giáo sư, chúng em không có ý đó, chúng em chỉ là muốn đền hỏi thầy một chút thôi!" Triệu Ngọc Nhi nhìn Lưu giáo sư vội vàng giải thích.
"Mấy cô cậu nghe cho kỹ, nếu như ba cô cậu thi không được chia lớp học trước mười tên, ta sẽ để cho các ngươi cuối kỳ học trọng tu biết không? Các ngươi nếu là thi được liễu trước năm tên ta liền đề cử trong viện để cho các ngươi đi thí nghiệm ban học tập!" Lưu giáo sư nói xong tức giận bỏ đi.
Chúng ta đi ra cửa tiểu khu... .
" Này ! Quỷ Bốn mắt, Cậu không phải nhìn thấy Chu Văn sao? Lưu giáo sư mấy tuổi, Chu Văn mấy tuổi cậu không nhìn không ra à?" Triệu Ngọc Nhi tức giận nhìn Ngô Đới Vinh.

Ngô Đới Vinh ủ rũ cúi đầu khom người, nhìn tôi một cái trực tiếp lấy điện thoại ra giơ lên cho chúng tôi nhìn, tôi cùng triệu Ngọc nhi nhìn sang, bên trên quả thật là hình của Chu Văn

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét