Quyển 2 – Chương 2:
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Quân huấn là nam sinh cùng nữ sinh
tách ra tập huấn riêng. Nam sinh là nam huấn luyện viên, nữ sinh là nữ huấn
luyện viên. Sáng sớm, sáu giờ chúng tôi đến vừa kịp giờ thao trường bắt đầu
quân huấn, xếp đội hình, đi đội ngũ, hô khẩu hiệu.
Tập một lèo đến sáu giờ tối mới được nghỉ ngơi trở về phòng ngủ. nhưng là mỗi lần tôi trở về phòng ngủ nhưng phát hiện không thấy Ngô Đới Vinh. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, mới vừa nãy rõ ráng hắn ở chỗ huấn luyện quân sự, chẳng lẽ hắn không mệt mỏi sao? Cứ như vậy liên tục một tuần lễ,chỉ ban ngày tôi mới có thể nhìn thấy Ngô Đới Vinh ở chỗ quân huấn. Buổi tối đi tìm không bao giờ thấy , không biết hắn đã đi đâu rồi. Rốt cuộc có một ngày tôi đã biết chuyện gì xảy ra.
Tập một lèo đến sáu giờ tối mới được nghỉ ngơi trở về phòng ngủ. nhưng là mỗi lần tôi trở về phòng ngủ nhưng phát hiện không thấy Ngô Đới Vinh. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, mới vừa nãy rõ ráng hắn ở chỗ huấn luyện quân sự, chẳng lẽ hắn không mệt mỏi sao? Cứ như vậy liên tục một tuần lễ,chỉ ban ngày tôi mới có thể nhìn thấy Ngô Đới Vinh ở chỗ quân huấn. Buổi tối đi tìm không bao giờ thấy , không biết hắn đã đi đâu rồi. Rốt cuộc có một ngày tôi đã biết chuyện gì xảy ra.
Hôm đó là ngày cuối cùng chúng tôi huấn
luyện quân sự. Yêu cầu ngày cuối cùng là chạy việt dã mười lăm cây số. Từ sáu
giờ sáng chúng tôi đã bắt đầu lên đường, đến buổi chiều, tại chỗ nghỉ chân trên
đường về xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thấy mọi người ai cũng mệt mỏi,
huấn luyện viên để cho chúng tôi nghỉ ngơi, bởi vì khắp nơi đều là cát đá, chúng
tôi ngồi nghiêm chỉnh ở trong hàng ngũ cạnh một vũng nước. Lúc này Ngô Đới Vinh
đột nhiên như ngủ gật vậy cứ thế lăn xuống vũng nước làm nước bắn tung tóe lên mấy
người xung quanh. Mấy người chúng tôi, vội vàng chạy tới đem hắn kéo lên.
- Ngô Đới Vinh, bạn làm sao vậy.
Sao buổi tối không trở về phòng ngủ chứ ? Bạn đã làm gì? Làm sao mà để ngã
xuống nước ?" Ngô Đới Vinh nhìn tôi một cái miễn cưỡng mở mắt.
- Tôi ban ngày tập luyện, buổi tối
đi ra quán internet chơi suốt đêm, liên tục bảy ngày, mệt mỏi đứng cũng không
vững nên ngã. Sau này, chính thức đến giờ học thì không có thời gian chơi nữa!"
Ngô Đới Vinh vừa nói vừa dùng ánh mắt u oán nhìn tôi, bên cạnh các bạn nghe hắn
nói xong cười cũng không đứng lên nổi... .Trải qua bảy ngày dày vò, quân huấn
cuối cùng kết thúc.
Ngày thứ hai được nghỉ, ban ngày ở
phòng ký túc xá ngủ thật đẫy mắt nguyên một ngày, cơm trưa cũng không ăn. Buổi
tối mới cùng phòng ngủ Ngô Đới Vinh, Vương Học Bình đi xuống phòng ăn ăn cơm
tối, trên đường trở về thấy được không ít người đẹp.
- Niếp vũ, Ngô Đới Vinh, hai bạn có
bạn gái không?" Vương Học Bình cười hì hì hỏi chúng tôi.
- Không có! Bây giờ vẫn là độc
thân, Vương Học Bình cậu có không?" Ngô Đới Vinh cũng lắc đầu,Tôi trợn mắt
nhìn, còn hắn híp mắt hỏi Vương Học Bình.
- Tớ cũng không có, xem ra nơi này
thật là nhiều người đẹp, tớ thật muốn tìm một nàng làm bạn gái. Tôi cũng muốn
hẹn hò buổi tối - Vương Học Bình mải mê
nhìn theo một nữ sinh hấp dẫn.
Tôi cũng ngẩng đầu nhìn, nữ sinh
kia thật là không tệ, cao khoảng 1m60, gầy teo, tóc dài thả sau lưng. Chỉ thấy
nữ sinh kia eo, mông đầy đặn, mặc quần ngắn màu đen, bắp đùi thon dài phối hợp với
đôi tất cao màu đen thật là đẹp. Dáng đi uyển chuyển, khí chất phi phàm. Tôi
thấy trong lòng cả kinh, nhìn bóng lưng này làm sao như vậy quen thuộc chứ.
- Tối hôm nay nghe nói là khoa bên cạnh
tổ chức dạ vũ cho sinh viên mới. Sinh viên cũ cũng có thể đi. Hay là chúng ta đi
xem một chút đi? Được không?" Vương Học Bình nhìn chằm chặp vào vòng ba
của nữ sinh kia.
"Thôi đi, ngươi cũng không đến cần nhìn chằm chằm như
vậy, cậu nhìn chằm chằm vào vòng ba của cô ta làm gì, Nhỡ mặt cô ta nhìn không
ra gì thì sao?" Tôi cùng Ngô Đới Vinh cười nhạo hắn.
- Các cậu đừng giả bộ giả đứng đắn
có được không? Tớ cũng không tin lúc trước khi đi ngủ các cậu không nghĩ đến
đàn bà. Sáng sớm lúc thức dậy “đệ đệ” của các cậu không phản ứng sao? Tớ đây là
nhu cầu sinh lý bình thường các cậu có biết không? Cậu cùng Ngô Đới Vinh suốt
ngày chung một chỗ không biết có bị Cảo cơ (Chắc là Gay đấy ạ)? Bây giờ tớ đi
dạ vũ, các cậu có dám đi hay không? Không dám đi tớ tự đi.
Vương Học Bình lại ưỡn ngực lên ánh
mắt khinh thường nhìn tôi một cái.
"Đi thì đi, ai sợ ai? Tôi cũng không phải là cảo cơ,
nhìn người đẹp ai không muốn?" Tôi tức giận đi theo Vương Học Bình đi về
phía dạ vũ.
Còn chưa tới Phòng thí nghiệm đã
nghe được tiếng nhạc điếc tai nhức óc vang lên, phòng thí nghiệm trên quảng
trường có một cặp loa to lớn. Gần đó một đám nữ sinh tay trong tay nhảy nhót. Bên
cạnh đó, một đám nam sinh ở đó chỉ chỉ chỏ chỏ, Một nữ sinh kia tóc dài thật đẹp,
một người con mắt thật to. Chỉ chốc lát chúng tôi đã đến bên cạnh.
-
Này! Niếp vũ, đây đều là nữ sinh cùng nhau nhảy, chỉ nhìn không cũng
không sờ được. Đi, chúng ta vào bên trong sàn nhảy đi.
Bên trong đều là nhảy, mà là ôm nhau
nhảy ha ha! – thấy gái, Vương Học Bình bước nhanh hơn.
Đi đi tiến vào phòng giáo học, phòng
thí nghiệm cang lên tiếng nhạc tràn đầy. Mỗi một năm học mới đều tổ chức dạ hội
giống hôm nay vậy. Đúng rồi, hôm nay hình như là thứ bảy. Nhìn lên thấy trên
cửa có tấm biển viết “Phòng Thí Nghiệm Khoa Khảo cổ”bằng chữ mạ vàng, chúng tôi
vội vàng đi tới. Đi tới cửa mới phát hiện chúng tôi đã tới trễ.
Tôi từ cửa đi vào trong thấy trong
sàn nhảy đang có mấy đôi đang nhảy. Phía nam dựa vào tường đều là nam sinh, Phía
bắc dựa vào tường đều là nữ sinh. Chờ một vũ điệu nhảy nhỏ kết thúc từ, lập tức
có năm nam sinh cùng năm người nữ sinh liền đi vào nhảy thay thế. Trong mấy đôi
vào nhảy, nam sinh cùng nữ sinh đều là ngẫu nhiên, không nhất định ai nhảy cùng
ai. Tôi cùng hai người bọn họ cũng lấy can đảm xếp vào hàng đã nhảy xong.
- Cậu đi ngược lên phía trước đi, cậu
rốt cuộc có dám nhảy hay không, có phải không biết nhảy hay không?" Vương
Học Bình vừa đi vừa thúc giục tôi.
Nói thật ở nông thôn chúng tôi không
có hoạt động giải trí gì. Duy nhất là có biểu diễn văn nghệ. Đến nổi thời điểm
học Trung học tuy là có nhảy qua mấy lần, nhưng là trừ em gái tay tôi ngay cả
tay của nữ sinh khác đều không có chạm qua. Vì giành lại thể diện đành nhắm mắt
đi lên. Lúc này một bài hát đã xong rồi, tôi vội vàng đi theo Vương Học Bình
xếp hàng đi lên.
Trời đã tối đen, ánh đèn sàn nhảy chợt
lóe một cái không thấy rõ mặt người. Vào sàn nhảy, tim tôi đập thình thịch, rất
nhanh liền phải nhảy. Lúc này bốn đôi phía trước đã bắt đầu nhảy, tôi liếc nhìn nữ sinh cặp
nhảy với vình, cao khoảng 1m60, dáng người cân đối, mặc áo màu trắng lại là
loại áo cộc hở cả rốn , quần màu đen, chân thon dài đi đôi tất đen. Tôi nhìn về
phía mặt cô ấy. Nàng lại đeo kính kính. Nữ sinh đó đưa tay ra ôm eo tôi, nâng tay
duỗi một cái ra. Tôi có cảm giác như chạm vào điện, nhất thời có cảm giác tê tê
lành lạnh. Tôi lấy can đảm cũng đưa ra hai tay ra ôm eo nàng. Tay vừa đụng đến eo nàng, tôi cảm thấy eo nàng
thật là nhỏ, làn da lại mịn màng, bộ ngực phụ nữ đầy đặn lại cũng đụng phải
ngực tôi, thân thể phụ nữ gây cho tôi cảm giác khẩn trương tựa hồ không thể hít
thở nổi... Tôi cảm thấy sắp không chịu nổi.
- Niếp vũ! Sao lại là cậu?- Đột
nhiên cô nữ sinh này tháo kính xuống, khi tôi thấy mặt nàng, tôi sợ ngây người.
- Triệu Ngọc nhi! Sao cô lại ở
đây?- Tôi quá giật mình, không nghĩ đến sẽ ở nơi này gặp lại cô.
Có lẽ là hồi tưởng lại chuyện lúc
ban đầu, đột nhiên mặt cô hồng hồng buông lỏng tôi eo, tôi cũng liền lui về sau
một bước. Chúng tôi đi ra khỏi dạ vũ, Vương Học Bình cùng Ngô Đới Vinh vẫn còn
ở bên trong nhảy.
- "Triệu Ngọc nhi, cô sao lại
ở chỗ này chứ ? Cô là khoa nào năm thứ mấy?" Tôi cảm thấy có chút không
tưởng tượng nổi, làm sao lại khéo như vậy, thật là có duyên phận nha.
- Tôi là Khoa khảo cổ năm thứ nhất.Ngày
hôm qua vừa mới hoàn thành quân huấn. ngày mai sẽ phải bắt đầu đi học. Tôi đâu biết
là cậu học trường này. Nghành gì vậy?" Triệu Ngọc nhi cao hứng nhìn tôi.
- "Không phải đâu! Làm sao lúc
huấn luyện quân sự tôi chưa thấy qua cô! Chúng ta là cùng một lớp" Cô cùng
lớp với tôi, trong lòng tôi âm thầm cao hứng.
- "Cái gì? Chúng ta lại là học
chung lớp? Lúc huấn luyện quân sự sao chưa thấy qua cậu chứ ? À, đúng rồi lúc
huấn luyện quân sự lớp chúng ta bị tách ra, đây cũng quá đúng dịp chứ ?"
Vừa nói triệu Ngọc nhi cùng tôi ngồi vào cái ghế bên cạnh.
- "Lần trước cô đi đến chỗ chúng
tôi chơi, cô còn nhớ không? Thế nào, bây giờ cô đã khá hơn chút nào chưa?"
Không tới một tháng, nhìn trước mắt Triệu Ngọc Nhi phát hiện nàng càng ngày
càng đẹp, dáng người cao gầy, bắp đùi thon dài, lỗ mũi kiều diễm, da dẻ trắng
nõn, suối tóc dài rũ xuống trước ngực, chặn trên đôi gò bồng đảo đầy đặn.
- "Lần trước nhờ có cậu cứu tôi,
nếu không phải là cậu, chắc tôi bây giờ sớm đã chết ở cái đó hang núi đó. Lần
đó, bị nạn là hai người bạn học thật tốt của tôi..." Vừa nói Triệu Ngọc Nhi
vừa khóc. Hai hàng nước mắt làm ướt gò má cô, cô miễn cưỡng dừng một chút lau
khô nước mắt.
- "Lần đó thật là nguy hiểm, tôi
cũng là trong lúc vô tình thấy sắc trời có biến hóa mới đi đến đó xem, không
nghĩ vừa tới liền thấy cô té xỉu ở nơi đó, hy vọng cô không nên quá để ở trong
lòng, Cô bây giờ không phải thật tốt sao? Hy vọng cô đem chuyện của bạn học
quên đi, mọi thứ cũng sẽ qua!" Tôi sợ cô tiếp tục suy nghĩ chuyện trước
kia tâm trạng không vui, an ủi mấy câu.
- "Đúng rồi, chú Hai cậu cùng Thím
Hai đâu, còn có em gái cậu đâu, bọn họ cũng đang làm gì, có khỏe không?"
Triệu Ngọc Nhi ánh mắt quan tâm nhìn tôi.
"Bọn họ xảy ra một ít chuyện,
cô tốt hơn không nên biết, không muốn nói cho cô chuyện này, mà có nói cũng vô
ích. " tôi có chút do dự rốt cuộc có nên nói hay không nói sự thật cho cô
biết. Dù sao cũng là một người ngoài cuộc, hơn nữa cũng không quen biết.
"Hả? Bọn họ đã xảy ra có
chuyện gì? Chẳng lẽ chú Hai ngươi cũng bị quỷ ăn?" Triệu Ngọc nhi hoảng sợ
nhìn tôi.
"Không phải, chú Hai tôi thật
giống như trúng tà. Tính cách không giống trước kia, em gái tôi thì như trúng lời nguyền rủa,đang hôn mê bất tỉnh từ bấy đến
giờ. Bây giờ ở nhà Chú Ba. Nhà chú Ba tôi ở Long Tuyền Trấn, nơi đó có một bệnh
viện, hai mẹ cũng ở đấy vậy..." Nhìn ánh mắt của Triệu Ngọc Nhi,tôi dứt
khoát đem những chuyện này cùng nàng nói một chút, trong lòng tôi thật sự là bị
đè nén quá, rốt cuộc cũng tìm được đối tượng để bày tỏ.
"Vậy Cậu làm sao bây giờ? Có
phương pháp gì có thể cứu Chú Hai cùng em gái cậu không? Hay là mời pháp sư cao
tay hơn đến ?" Triệu Ngọc nhi lúc này lại nắm tay tôi.
"Tôi cũng không biết nơi nào
có pháp sư cao tay có thể giúp một tay, tôi bây giờ muốn ở chỗ này học tập cho
thật giỏi, chú Hai tôi cho tôi giữ lại một quyển sách tên là 《 Cửu ngự thần
sách 》 bên trong ghi lại thật là nhiều pháp trận cùng điển cố trừ tà, tôi muốn
chờ tôi hiểu hết quyển sách kia là có thể trở về trợ giúp.
- "《 Cửu ngự thần sách 》? Đó
là sách gì. Lúc nào có thời gian có thể cho mượn tôi xem một chút?" Nàng
tò mò nhìn tôi.
- " Được, hôm nào có thời gian
có lẽ Cô có thể xem, Còn so sánh với tôi, biết đâu cô có thể so sánh cùng tôi. Tôi thấy có lẽ cô còn
có thể giúp tôi một tay đấy, hắc hắc, tôi hội ý cười." Nhìn Triệu Ngọc nhi
bây giờ, lại nhớ lại dáng vẻ thê thảm của nàng một tháng trước, khi đó cô thật
rất đáng thương, so với bây giờ trông cứ
như là như hai người.
- "Vậy cậu nhất định phải tỉnh
táo, không cần có áp lực, cậu phải quyết tâm mới được, không nên bởi vì chuyện
này làm trễ nãi việc học hành của cậu" Triệu Ngọc nhi vừa nói giơ tay phải
lên vuốt tóc một cái. Tôi ngạc nhiên
phát hiện Cô hóa ra là một đại mỹ nữ. Tôi chưa bao giờ gần sát mặt cô đến vậy, mũi
thật cao, lông mày cong cong, con mắt thật to, đôi môi tô som màu đỏ hết sức
hấp dẫn (sexy).
- Phải, cô yên tâm đi, tôi ở chỗ
này sẽ phải học tập thật giỏi mọi kiến thức, có một ngày tôi nhất định phải giải
lời nguyền cho em gái tôi. Cám ơn cô quan tâm, Triệu Ngọc Nhi!" Tôi thật
cao hứng, lại ở nơi này gặp người quen. Tâm tình nhất thời cảm giác giống như
là có xếp đặt.
"Đã khuya rồi, tôi cũng phải
về nhà. Nhà tôi ở trong thành phố H, tôi không ở ký túc xá. Tối mai, tan lớp tôi
mời cậu ăn cơm, cậu nhất định phải tới nhé!" Triệu Ngọc nhi đứng dậy lôi
lôi cánh tay tôi.
- "Tôi ngại lắm, ai lại để bạn
gái mời..." Tôi ấp a ấp úng không muốn trả lời, nói thật từ chú Hai xảy ra
chuyện, sau này vẫn là Chú Ba cho tôi tiền sinh sống. Chú cũng không nhiều
tiền, thành gia mình tôi ăn cơm cũng thành vấn đề, lấy cái gì mời bạn gái ăn
cơm đây.
"Không sao, tôi nói tôi mời cậu,
cậu nếu không tới cũng đừng nhận tôi là bạn!" Nói xong triệu Ngọc nhi đi,
vừa đi vừa hướng tôi ngoắc.
Nhìn bóng lưng nàng đi dần, tôi đột
nhiên nghĩ tới em gái, em gái đáng thương của tôi.Nụ cười của em ấy tràn ngầp
trong đầu tôi, bây giờ cũng không biết nàng tỉnh chưa... .
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét