Quyển 2 – Chương 1:
Mộng đại học
Rời khỏi nhà chú Hai một khoảng thời gian, em gái vẫn còn
đang nằm hôn mê ở trong bệnh viện. Lại sắp đến thời điểm nhập học của tôi trong
thành phố.
Học đại học vẫn là mơ ước của tôi bấy lâu, nhưng cứ nghĩ đến chú Hai thì mất tích, Em gái thì trúng lời nguyền trong lòng tôi không khỏi chua xót. Hạ quyết tâm đi trả thù cho chú Hai và tìm cách phá giải lời nguyền cho em gái, tôi tới bệnh viện thăm em gái một lần nữa.
Học đại học vẫn là mơ ước của tôi bấy lâu, nhưng cứ nghĩ đến chú Hai thì mất tích, Em gái thì trúng lời nguyền trong lòng tôi không khỏi chua xót. Hạ quyết tâm đi trả thù cho chú Hai và tìm cách phá giải lời nguyền cho em gái, tôi tới bệnh viện thăm em gái một lần nữa.
Tiểu Vũ, con tới rồi à – Thím Hai
ngồi bênh cạnh em gái với đôi mắt thâm quầng, nhìn là biết Thím rất mệt mỏi.
- Thím Hai, em gái vẫn không tỉnh
lại sao? - Tôi từ từ đi tới, nhìn em gái
yên lặng như đang ngủ thật sâu vậy, một chút cũng không nhúc nhích.
- Không, nhưng đút nước em con
vẫn có thể uống. Con cứ yên tâm đi học, bác sĩ nói em ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi
– mẹ Hai vội vàng an ủi tôi.
-
Vâng, thím Hai. Đây là đồ ăn Chú Ba bảo con mang tới cho Thím. Bậy giờ con phải
đi mua vé… - Rời khỏi bệnh viện, tôi không cầm được nước mắt khi nghĩ về chú
Hai và em gái. Sau khi mua vé, tôi trở lại nhà chú Ba
-
Vân chưa tỉnh lại, nhưng nghe Thím Hai nói là em ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi ạ -
Tôi cũng chỉ có thể lặp lại lời nói dối của Thím Hai.
Em gái
không biết còn hôn mê đến bao giờ. Tiền viện phí đều là do chú Ba chi trả, thật
không biết đến lúc nào mới có tiền trả lại cho chú ấy.
Tiểu
Vũ, ngày mai cháu nhập học rồi, Thím Ba đã đi chợ mua thức ăn. Hôm nay chúng ta
liên hoan. Hành lý cứ để đấy. Thím mua
tặng cháu bộ quần áo, cháu xem có vừa không
Hôm
sau, tôi mang hành lý đã chuẩn bị kỹ, còn có quyển sách trừ tà “Cửu ngự thần
sách” của chú Hai. Đến nhà Ga, mọi người
còn dặn dò tôi phải học tập thật giỏi. Nhìn từng đoàn tàu vụt qua cửa sổ, xa xa
Chú Ba và Thím Ba đang vẫy tay từ biêt, tâm tình tôi càng thêm phức tạp. Ngồi
trên tàu, nhìn vô số người xa lạ đi tới đi lui, trong lòng tôi dâng lên một cảm
xúc mê man kỳ lạ. Trên tàu chủ yếu là các tân sinh viên đi nhập học. Mọi người
ai cũng hành lý cồng kềnh, các nữ sinh đều có người đưa đi, cũng có vài nam
sinh đi một mình giống tôi.
“Tạm
biệt quý khách, tàu đã vào thành phố H, các quý khách cầm theo hành lý để chuẩn
bị xuống tàu. Hẹn gặp lại quý khách…” Tiếng phát thanh viên trên tàu vang lên
làm tôi giật mình rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi. Nhìn lại tờ thông báo nhập học
“ Đại học thành phố H”.
“Bắt
trộm, bắt trộm…” Lúc này từ đằng sau vọt lên một người đeo kính, Nhìn người này
thấy mắt kính dầy cộm, so với bánh quy kẹp kem có khi còn dầy hơn, người gày
gò, mặc áo đỏ, đi đôi giày du lịch trắng, quần đen nhăn nhúm ướt mồ hôi dính
chặt vào đùi. Hắn vừa chạy vừa kêu, trong chốc lát đã đuổi kịp người đàn ống phía
trước, nắm chặt lấy tay hắn. Xung quanh đám đông xúm lại, cả cảnh sát đường sắt
cũng chạy đến.
- Nhóc con, nói cái gì đấy, mày
bảo ai là trộm, bỏ tay ra – Gã đàn ông trợn mắt quát lớn, trông có vẻ nổi giận,
sắp đánh thanh niên đeo kính đến nơi rồi.
- Ông chính là kẻ trộm. Tôi chính
mắt nhìn thấy ông móc ví tiền của cô gái kia – Thanh niên kia càng nói càng giữ
chặt tay Gã lại.
- Nhóc con, mày nhìn thấy. Có
phải nó đây không – Gã đàn ông kéo cô gái lại, nhìn khuôn mặt cô ta cũng nung
núc thịt giống gã vậy. Cô ta trợn mắt lên lườm gã thanh niên gày gò. Lúc ấy tôi
mới biết chuyện gì xảy ra.
- Đây là con gái tao, nó cầm hành
lý, tao lấy ví tiền trong túi xách. Tao tiêu tiền của mình cũng phải xin phép
mày à. Gã đàn ông xô mạnh anh Thanh niên xuống đất.
- Liên quan gì đến ngươi, đi chết
đi thằng bốn mắt. Đồ thần kinh – Cô gái cũng tức giận mắng.
Hai bố con đùng đùng bỏ đi. Mọi
người ở sân ga bật cười. Cảnh sát đường sắt vừa cười vừa đỡ hắn đứng dây. Tôi
nhìn thấy kính của hắn bị rơi bèn nhặt lên đưa gã.
- Có sao không, kính này – Tôi đưa
kính cho hắn.
- Cảm ơn, cảm ơn - Hắn bảo sao
làm vậy gật đầu một cái.
- Ngươi sắp vào trường nào, gầy
như vậy cũng thích làm việc nghĩa. Nếu đấy đúng là ăn trộm thì đấm một quả
ngươi đã bay tận đâu rồi. – Tôi cười cười nói với hắn.
- Không có chuyện gì, ta cũng
không nhìn ra bọn họ quan hệ thế nào, cho là ăn trộm kết quả thành như vậy.
Đúng rồi ta học đại học H, khoa khảo cổ, năm đầu. Vừa nói hắn vừa sửa sang lại
quần áo, đem thư thông báo trúng tuyển đưa cho ta. Nhìn Hắn quá thảm hại, mới
vừa rồi bị đẩy tới, trên mông lấm lem bùn đất.
- Không phải chứ? Trùng hợp vậy
sao?" Ta nhìn thư thông báo của hắn,chúng ta cùng trường, cùng khoa, hơn
nữa lại còn là cùng một phòng ngủ.
- Ngươi kêu Ngô Đới Vinh? Tên rất
hay, chúng ta lại là học cùng khoa, lại cùng phòng ngủ. Gặp nhau ở đây cũng quá trùng hợp nhỉ ?" Tôi
nhìn lại thư thông báo của mình, chắc chắn không có nhìn lầm.
-
Vậy thì thật là thật trùng hợp, cám ơn ngươi giúp ta tìm kính. Chúng ta
nhanh lên đi trường học đi, mới vừa rồi làm chậm trễ không ít thời gian! - Vừa
nói chúng tôi gọi xe chạy thẳng tới trường học.
Rất nhanh liền tới cửa trường
học, ở cửa thật là nhiều học sinh đứng xếp hàng đi vào trong. Cổng Trường học treo
tấm biển năm chữ " đại học thành phố H", mạ vàng chữ to vô cùng dễ
thấy.
- Hoan nghênh các tân sinh viên khoa
khảo cổ!- Ngô Đới Vinh lầm bầm lầu bầu.
Theo ánh mắt hắn, tôi nhìn thấy
mấy cái bàn đón tiếp liền đi vào xếp hàng. “Hoan nghênh các tân sinh viên khoa khảo
cổ!" mấy chữ to trên biểu ngữ đặc biệt nổi bật.
"Có phải đến nhập học không,
đem thư thông báo của các em tới Thầy nhìn một chút!" Một người đàn ông
trung niên cười hỏi chúng ta.
Tôi cùng Ngô Đới Vinh vội vàng
đem thư thông báo đưa tới, cẩn thận quan sát vị giáo sư này. Tóc muối tiêu,
khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng da rất trắng, vóc người cân đối, dường như thân
thể cũng rất tốt, đặc biệt là đeo kính, mắt kính so với Ngô Đới Vinh còn dầy
hơn.
- Trước tiên đi đóng học phí, sau
đó đến phòng ngủ đem hành lý cất đi. Buổi tối 6h tập hợp ở hội trường khoa,
chúng ta có tiệc chào đón tân sinh viên – Giáo sư Lưu nói xong, một sinh viên
khóa trên dẫn chúng tôi dẫn vào khoa. Anh ta dẫn chúng tôi đi nộp học phí xong,
sau đó dẫn đến Ký Túc Xá.
- Phòng 115? Làm sao ở tầng 1? Ta
không thích ở tầng 1 có thể đổi phòng khác không, tôi thích ở cao một chút !"
Ngô Đới Vinh nhìn sinh viên dẫn đường nhíu mày.
- Đổi? Ngươi có biết hay không,
chúng ta lúc tới ở đều là mười người một phòng, các ngươi bây giờ đều là tiêu
chuẩn phòng ngủ cao cấp đấy!" Sinh
viên kia tỏ vẻ tức giận lắc đầu một cái bỏ đi. Tôi trong lòng âm thầm cảm kích
Chú Ba, cho ta tiền đủ ở tiêu chuẩn này.
Trong phòng lúc này đã có hai người bạn học, bọn họ có vẻ như đã sắp
xếp hành lý xong đang ở trên giường nghỉ ngơi, mỗi một người một giường. Giường
rất rộng, trong phòng còn có một bộ Máy Vi Tính, Bên cạnh là tủ sách, đối diện
tủ sách là tủ quần áo hai ngăn.
- Xin chào, tớ là Niếp Vũ! - Vừa nói tôi vội vàng đưa tay
ra.
-Xin chào , tớ tên Vương Học Bình,
sau này sẽ là một phòng mong các bạn
chiếu cố!" Vương Học Bình, cùng tôi, cùng Ngô Đới Vinh bắt tay một cái,
tay hắn rất có khí lực, bắt tay tôi đau điếng.
- Xin chào, tớ là Niếp Vũ! Tôi đưa tay ra, cái tên bên trong kia không hề để ý tới tôi, hắn một mực chăm
chú vào chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay.
- Tớ tên Lý lâm.- Hắn nhìn chúng tôi một cái phớt lờ không để ý
tới tiếp tục chơi. Chiếc điện thoại di động của hắn trông rất đắt tiền. Hơn nữa
quần áo hắn mặc hình như đều là nhãn hiệu nổi tiếng. Tôi thấy trong lòng rất khó chịu. Cái tên Lý
lâm thật không lịch sự, có tiền chính thì sao chứ. Nhìn lại mình một cái , thây
đôi giày vải rách của mình tôi bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Căn phòng này ở tầng một, ánh mặt
trời không có nhiều, phía trước chính là một dãy nhà khác âm trầm một mực không
thấy có ánh mặt trời. Nhưng là dãy nhà khá đẹp, coi như đúng ý tôi. Cửa phòng
ngủ đối diện chính là Phòng Bếp, cạnh chính là Phòng vệ sinh, tổng thể mà nói
coi như ở thuận lợi. Trong phòng ngủ có bộ máy vi tính,không biết đến lúc nào
tôi mới có thể mua một chiếc máy vi tính, vừa nghĩ tôi vừa sắp xếp đồ của mình.
Đi đường xa thật mệt mỏi, tôi sắp
xếp xong đồ liền lên giường ngủ. Ngủ được bao lâu, mơ hồ đột nhiên một tiếng động
thật lớn làm tôi tỉnh giấc. Ngẩng đầu nhìn lên, người trên giường đối diện rớt
xuống đất, đau đớn rên rỉ. Tôi liền
xuống đỡ hắn dậy.
- Ngô Đới Vinh, cậu không sao
chứ!- Tôi vỗ vỗ vào hắn, hắn mở mắt nhìn
tôi, từ từ bò dậy.
- Không có sao không có sao, vừa
nãy nhìn thấy tay vịn ở mép giường, tớ thấy vướng liền tháo xuống, không nghĩ
tới hóa ra là vì phòng ngừa người rớt xuống." Ngô Đới Vinh vừa nói vừa gãi
đầu. Tôi xoa bóp cho hắn một chút, vừa tức vừa buồn cười.
- "Ha ha ha!" Trên
giường Vương Học Bình nhịn không được ôm bụng, Lý lâm cũng lạnh lùng nhìn một
chút, hắn chơi nữa điện thoại di động căn bản không ngủ.
Nghỉ ngơi một hồi, liền đến sáu
giờ tối, chúng tôi bốn người kéo nhau tới nơi giáo sư nói chuẩn bị mở tiệc. Lúc
này cổng trường đã không có người nào.Ngược lại, trong Khoa khảo cổ vây quanh không ít người, nam
sinh rất nhiều phải đến mấy chục người, nhưng nữ sinh thì rất ít, chỉ khoảng mười
mấy người. Đột nhiên, tôi phát hiện một nữ sinh trông thật quen mắt, hình như
đã gặp qua ở nơi nào. Cô ấy đeo kính mắt
không thấy được ánh mắt ra sao. Tôi nhất định là đã gặp qua ở nơi nào nhưng là nhất
thời lại không nhớ nổi.
- Các bạn , hoan nghênh các bạn
gia nhập ngành khảo cổ chuyên nghiệp, ngành khảo cổ của chúng ta có lịch sử lâu
đời, Nghề nghiệp của chúng ta vô cùng có triển vọng..." Lưu giáo sư nói
thật là nhiều lời khen cho nghề khảo cổ, nhưng mà nói thật tôi cũng không hiểu
lắm cái gì là khảo cổ chuyên nghiệp, có lẽ giống như tôi cùng chú Hai tôi vậy,
có lúc đi đến nhà của người khác bên trừ tà, đi đào mộ ở nghĩa địa cũng coi là
khảo cổ đi, tôi suy nghĩ lung tung.
- Bây giờ tôi xin thông báo một
chút lịch của thời gian sắp tới. Ngày mai chúng tôi muốn tiến hành quân huấn,
sau đó là kiểm tra sức khỏe, sau khi kiểm
tra sức khỏe thì chính thức vào khóa học, hy vọng các bạn trong bảy ngày quân
huấn sắp tới, rèn luyện thật tốt, chuẩn bị cho nhiệm vụ học tập của chúng ta, tôi
cũng hy vọng trong các bạn có những bạn sinh viên có năng lực có thể làm vẻ
vang nghề khảo cổ của chúng ta nói chung và trường của chúng ta nói riêng"
cùng với bài phát biểu của thầy Lưu,hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt
liệt.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét