Q.1 – Chương 2: Hồ Phù Dung In Bóng Lâu Đài
Chỗ ở của Vương Phù bài trí rất cầu kỳ, xa hoa quá mức thành ra tạo cảm giác ngột ngạt.
Lúc mới vào vương phủ, Vương Thược luôn mặc quần áo nhạt màu, lục nhạt, vàng tơ, xanh ngọc, nàng biết như vậy sẽ khiến mình trông càng yếu ớt mong manh, pha loãng dung nhan lóa mắt, bản thân cũng giống thiếu nữ hơn.
Nàng cũng cho người gỡ bỏ phần lớn đồ trang trí trong phòng, gắng bày biện thật đơn sơ mộc mạc.
Vận vương có hỏi, nàng chỉ ôm lấy cuốn sách Vương phù để lại, chau mày áy náy cười: “Thiếp ở phòng tỷ tỷ đã là không ổn, nào dám bày đặt hoa lệ nữa.”
“Tuổi còn nhỏ mà bài trí như vậy cũng ngoan ngoãn quá.” Vận vương đùa nàng.
Nàng nhoẻn cười cúi đầu đọc sách, giấu vẻ trào phúng thoáng qua đáy mắt.
Một cánh hoa Ngu mỹ nhân đã khô vàng kẹp trong trang sách chầm chậm rơi xuống theo tay lật.
Nàng vừa nhặt lên xem, vừa thong thả đọc trang sách nọ.
Nào mải lòng yêu mới,
Mà quên ân ái xưa.
Nhìn hoa nhòa nước mắt,
Vua Sở hỏi chẳng thưa.
Là bài “Tức phu nhân”(1) của Vương Duy.
(1)Tức phu nhân, còn gọi là Đào Hoa phu nhân, dung nhan xinh đẹp như hoa đào, vốn là vợ của vua nước Tức ( một nước nhỏ thời Xuân Thu). Năm 680 TCN vua Sở diệt nước Tức, chiếm Tức phu nhân làm vợ. Nàng tuy bị buộc phải lấy vua Sở sinh hai con nhưng trọn đời không nói một câu nào với vua Sở.
Nàng bỗng thấy ngực như bị kim đâm, tuy chẳng đau buốt, nhưng vẫn từ từ rỉ máu. Song trên khuôn mặt nàng lại hiện ra nụ cười dịu dàng hơn nữa, khiến Vận vương ngồi cạnh bất giác vươn tay ra ôm lấy nàng, hôn nhẹ vào tai, nói: “Đúng là tâm tình thiếu nữ, cánh hoa úa vàng có gì hay mà nhìn.”
Vương Thược cụp đôi mi dày rợp xuống, cong khóe môi thêm. Nàng đã liếc thấy trong khe giữa hai trang sách, có hai chữ nguệch ngoạc yếu ớt: Cứu ta.
Nét bút xiêu vẹo như thế, vẫn không giấu được vẻ thanh tú vốn dĩ.
Là nét chữ của Vương Phù, mấy tháng nay nàng đã quen.
Vương Thược bình thản tựa vào vai Vận vương, kẹp cánh hoa Ngu mỹ nhân vào chỗ cũ, che đi hai chữ kia.
Giờ đã cuối thu, lá rụng lả tả, nàng tiện tay nhặt phiến lá phong bên cạnh lên, thong thả lật qua cuốn sách một lượt, tìm nơi kẹp vào.
Vận vương ôm lấy vai nàng dỗ dành: “Nàng gầy yếu, nên về phòng thì hơn, kẻo trúng gió lại đau đầu.”
Nàng gật đầu, nắm tay hắn đứng dậy khỏi hàng hiên, nào ngờ đột nhiên choáng váng, cả người mềm nhũn ra, phải dựa vào người hắn.
Vận vương hối hả đỡ lấy nàng, hỏi han: “Sao thế, trúng gió đau đầu thực rồi ư?”
Nàng chưa kịp đáp, đã vội vã bưng miệng nôn khan.
Đứa bé trong bụng nàng đã hơn một tháng, giờ đang là lúc phải dưỡng thai cẩn thận.
Quách Hoàn tới thăm nàng đầu tiên, đi cùng là nhũ mẫu bế Linh Huy, con gái cô ta. Quách Hoàn ẵm Linh Huy đến bên giường, đặt nó ngồi xuống cạnh nàng, cười nói: “Lúc ta sinh Linh Huy rất thuận lợi, nên hôm nay mới đem nó đến, hy vọng đứa bé trong bụng muội cũng được như Linh Huy, không hành mẹ nó.”
Vương Thược mỉm cười, với tay ôm lấy Linh Huy: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.” Tay nàng đè lên đầu gối và vai đứa nhỏ, hết sức chuẩn xác, khiến nó không cách nào chạm được vào bụng mình.
Linh Huy như cũng thấy đau, tròn xoe mắt nhìn nàng hồi lâu rồi lặng lẽ bò về bên cạnh Quách Hoàn, vùi mặt vào lòng mẹ. Nó đã bốn tuổi, nhưng vẫn không biết nói, thực khiến người ta lo lắng.
Ba người thiếp còn lại trong vương phủ cũng lần lượt đến thăm, đưa tặng đủ thứ đồ dùng cho trẻ nhỏ, không khí thoắt chốc thắm thiết tình chị em.
Ngoài vương phi, vương gia bản triều có thể lấy mười hầu thiếp. Giờ đây vương phi duy nhất là Vương Phù đã qua đời, mấy hầu thiếp cũng chẳng qua lại gì, hằng ngày ít khi chạm mặt, rất khách sáo với nhau. Song nàng đã mang thai, sau lưng lại nhà họ Vương Lang Gia, nụ cười của mọi người hiển nhiên khác hẳn lúc trước.
Đợi họ đi cả, Vương Thược bèn lôi hết mấy thứ họ tặng ra xem, thấy chỉ là vòng vàng khóa bạc, chẳng có gì lạ.
Xem ra, trong phủ Vận vương này, cho đến giờ nàng vẫn là kẻ to gan nhất.
Tối hôm ấy nàng ngủ sớm, nhưng nửa đêm lại thức giấc vì nghe thấy tiếng nức nở. Nàng trở dậy gọi Vĩnh Linh, song chẳng thấy đáp. Nghe tiếng khóc nỉ non ngoài cửa sổ, nàng vừa bực bội vừa bất lực, bèn tụt xuống giường, xách một cây đèn lồng căng lụa, mở cửa sổ nhìn ra.
Giữa đêm đông, gió thổi ngoài hiên khô hanh mà lạnh buốt. Trên mặt hồ đối diện cửa sổ, có một cái bóng trắng phất phơ giữa mặt nước tối đen.
Vương Thược gỡ chụp đèn bằng lụa ra, khẽ thổi tắt ngọn nến bên trong.
Trong đêm tối, cái bóng trắng càng thêm nổi bật. Sóng nước dập dềnh ẩn hiện dáng một cô gái áo trắng.
Khoảng cách khá xa, hơn nữa giữa đêm khuya mặt hồ lờ mờ sóng gợn, chỉ thấy cô ta từ từ lay động, chầm chậm xoay tròn trên mặt nước.
Gương mặt không trông rõ đường nét, chỉ thấy làn da trắng bệch y như quần áo mặc trên người, nhìn đến phát khiếp.
Giữa căn phòng ắng lặng, nàng một mình đứng đó, bóng tối bao trùm lấy nàng, xung quanh im phắc như chết.
Vương Thược hít sâu một hơi rồi la lên, khiến tiếng kêu như bị ép ra từ trong lồng ngực, thê thảm vô cùng: “Người đâu! Người đâu rồi…”
Không ai đáp lời. Nàng tức giận quăng cây đèn trong tay vào góc phòng, ngẩng lên nhìn, giữa luồng sáng lờ mờ trước mặt, bóng cô gái nọ vẫn chầm chậm xoay tròn, dập dềnh trên mặt nước, múa điệu múa đầy quỷ dị, hồi lâu lại dệp dềnh biến đi.
Rốt cuộc Vĩnh Linh cùng mấy thị nữ cũng từ phòng bên chạy sang, luôn miệng hỏi: “Phu nhân, sao thế? Mơ thấy ác mộng ư?”
Vương Thược chỉ mặt hồ phía trước, run lên bần bật, nói không ra lời.
Vĩnh Linh quay lại nhìn, thấy bóng trắng nọ đang từ từ chìm xuống nước, sợ đến nhũn cả chân ra.
Vương Thược run rẩy bảo: “Cô… các cô ra xem thử…”
Mấy ả thị nữ đều hốt hoảng lắc đầu, không dám bước lên. Riêng một ả tên Phương Phi dè dặt vịn lan can đi tới bên hồ, giơ tay ra tóm lấy cái bóng nọ.
Bóng trắng chìm hẳn xuống, tay ả chỉ tóm vào khoảng không, bàn tay chộp xuống làm nước bắn tóe lên.
Ả chụp bừa mấy cái, rồi không dám mò mẫm dưới nước quá lâu, cuống quýt bò lên lan can, co rúm người dưới đất.
Hoạn quan canh đêm bên ngoài cũng xách đèn lồng chạy đến. Dưới ánh đèn, tất cả châu đầu lại nhìn, nước hồ sóng gợn lăn tăn, trong veo thấu đáy, chỉ có mấy con cá chép gấm giật mình hốt hoảng tản ra, ngoài ra đâu còn gì khác.
Vương Thược quay sang quan sát Phương Phi, nhìn tay áo ướt sũng của ả, rồi chậm rãi quay đầu lại, nhìn đến Vĩnh Linh đang dựa vào tường.
Sắc mặt ả tái mét, miệng lẩm bẩm gì đó.
Vương Thược lắng tai nghe kỹ, thấy ả cứ nhắc đi nhắc lại ba chữ “lại đến rồi…”
Q.1 – Chương 3: Mặt Ngọc Đâu Bì Sắc Quạ Đêm
Vận vương ngay trong đêm vội đến an ủi nàng.
“Thiếp không sao…” Nàng khẽ nói, nhưng lại nắm chặt tay hắn không buông, vô thức kéo tay hắn che trước bụng mình.
Vận vương chỉ thấy lòng quặn lên thương xót, ôm chặt lấy Vương Thược, để nàng dựa vào ngực, hạ giọng an ủi: “Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, để xem quỷ quái nào dám giở trò trong phủ này!”
Nghe vậy, nàng thở hắt ra một hơi dài, tựa vào người hắn cười đầy lo lắng: “Vương gia uy phong lẫm lẫm, trấn thủ vương phủ, sao có thể có ma quỷ gì chứ? Là thiếp ngày mong đêm nhớ đến nỗi thành ra ảo giác đấy thôi…”
Hắn cũng cười theo, đưa tay vuốt mái tóc buông dài của nàng, khẽ lẩm bẩm: “A Thược, nàng sẽ không như A Phù đâu… Quyết là không!”
Vương Thược nhắm nghiền mắt, ôm chặt lấy hắn.
Tiễn Vận vương đi rồi, Vương Thược rảnh rỗi bèn lật giở hết mấy cuốn sách trong thư phòng cạnh đó, lôi cả những cuộn thẻ tre và trang gấp ra xem một lượt, song không tìm thấy thứ muốn tìm.
Nàng cũng không vội, thầm nghĩ mình đã mang thai, hơn nữa manh mối đã xuất hiện, cái gì phải đến ắt sẽ đến, đâu cần vội vàng chốc nhát làm gì.
Một mình ngồi tựa trên sập, nàng thong thả lật cuốn thơ trong tay, thuận miệng hỏi Vĩnh Linh: “Trước khi sang chỗ ta, các người hầu hạ ở đâu?”
Vĩnh Linh đang thêu thùa bên cạnh thẽ thọt thưa: “Trước đây nô tỳ ở trong cung, rồi theo vương gia về phủ. Sau khi vương gia lập vương phi, thì được phái đến đây. Vương phi qua đời, nô tỳ cũng vẫn ở lại đây.”
Vương Thược bình thản lắng nghe, lại lật cuốn thơ đến đúng trang sách hôm qua kẹp phiến lá phong.
Giữa hai trang sách, viết chi chít những con chữ nhỏ như đầu ruồi.
Nửa đêm mưa gió, trằn trọc thao thức. Ngoài song lờ mờ ánh sáng, lại thêm bóng nước dập dềnh, sinh ra ảo ảnh. Đứa bé trong bụng lại đạp, cả người cứng đờ, không thể điều khiển. Đành cầu khẩn cho chuyện này chỉ là ác mộng, không thể nhìn, không thể nghe, không thể tới…
Viết đến đây, nét bút đã rối càng thêm rối, phía sau không đọc tiếp được nữa.
Nàng gật đầu, lại hỏi: “Còn bốn thị nữ kia?”
“Đều từ các nơi trong phủ, có người trước đây lo việc thêu thùa, có kẻ hầu trong thư phòng. Lúc phu nhân gả đến, quan thừa trong vương phủ (1) chọn lấy mấy người đáng tin cậy cử sang đây.”
(1)Chỉ người lo việc vặt trong các phủ đệ, một dạng như quản gia.
“Ta thấy Phương Phi làm việc có chừng mực, trước đây từng hầu hạ ai ư?”
“Thưa không, có điều chị gái cô ta ở bên cạnh Quách phu nhân, chắc cũng dạy dỗ đôi điều.”
Vương Thược mỉm cười, gập sách lại hỏi tiếp: “Cả ngày nằm duỗi thế này thực chán, chẳng rõ tỷ tỷ ta… Vương phi trước đây khi hoài thai giết thời gian thế nào?”
Vĩnh Linh thoáng ngập ngừng, thấy nàng vẫn nhìn mình chăm chú, đành thở dài đáp: “Vương phi là mỹ nhân yểu điệu, diễm lệ như phù dung vậy. Tiếc rằng tính ưa thanh tĩnh, sức vóc lại yếu, sau khi mang thai đêm đêm đều gặp ác mộng, còn… còn bị trúng tà…”
Vương Thược nghiêng đầu gặng: “Trúng tà là sao?”
“Ài… Có lẽ sau khi mang thai vương phi nghĩ ngợi nhiều, nửa đêm thường tỉnh giấc, lại nói mình trông thấy thứ gì đó không sạch sẽ.”
Vương Thược giơ tay che bụng: “Giống như ta tối qua ư?”
Thấy sắc mặt nàng tái đi, Vĩnh Linh vuốt ve mu bàn tay nàng an ủi, đoạn đáp: “Vương phi bấy giờ vừa trông thấy đã ngất lịm đi, đến sáng bọn nô tỳ mới phát hiện vương phi ngã trước cửa sổ, hỏi han mãi mà vương phi không nói được gì. Về sau trong phủ mời cả hòa thượng lẫn đạo sĩ cúng bái mấy lượt, nhưng từ bấy đêm nào vương phi cũng gặp ác mộng, người ngày một yếu đi.”
“Còn đứa nhỏ?” Nàng chậm rãi hỏi.
“Đẻ non, hơn nữa sau khi sinh nở, vương phi bị băng huyết mà chết.” Kể đến đây, Vĩnh Linh không nguôi than thở, “Giờ đứa nhỏ cũng đã tròn năm, vẫn bệnh tật rề rề, chỉ bằng trẻ bảy tám tháng tuổi. Ai nấy đều bảo khí huyết không đủ, cũng chẳng biết làm sao.”
Vương Thược ngước mắt nhìn vào thư phòng: “Cứ xem đống sách bày đầy bốn vách này, chắc hẳn lúc mang thai, vương phi đọc quá nhiều chuyện hoang đường, đâm hao tổn tinh thần quá độ.”
“Đúng thế, vương gia cũng lo lắng nên đã cho đem hết sách vở trong phòng này đi. Sau khi vương phi qua đời, mới chuyển về lại chỗ cũ.”
“Mang thai mười tháng, buồn chán thế này, lẽ nào tỷ tỷ không giấu đi một cuốn mà xem?”
“Có chứ, nô tỳ từng bắt gặp… trông hơi giống cuốn phu nhân đang cầm.” Vĩnh Linh không biết chữ, chỉ cười nói, “Có điều nô tỳ thấy sách nào cũng như sách nào cả.”
Vương Thược gấp sách lại, nhắm mắt tựa vào thành sập nói khẽ: “Ta biết rồi. Theo ta thấy, là do chỗ này không được sạch sẽ, có lẽ vẫn nên trình vương gia một tiếng, xin chuyển chỗ khác.”
Chiều hôm ấy, Vận vương liền sắp xếp cho Vương Thược sang chỗ mình, ngày ngày sống chung, như vợ chồng thường dân.
Bên chỗ Vận vương có sẵn người hầu hạ, nên nàng chỉ đem một mình Vĩnh Linh qua.
Người bên cạnh hết lòng săn sóc, song Vương Thược vẫn để ý kỹ từng li từng tí, bụng nàng cứ lớn dần lên, cũng coi như suôn sẻ.
Qua năm mới, đến giữa hè, nàng sắp lâm bồn, thân thể rất nặng nề.
Tối hôm ấy, trong cung đưa tin, nói hoàng thượng không được khỏe. Vương Thược tiễn Vận vương vào cung rồi nhìn sắc trời, đêm nay hẳn vương sẽ ở lại trong cung.
Nàng dẫn theo Vĩnh Linh, ngang qua chỗ Quách Hoàn, bắt gặp Linh Huy đứng trong góc tối, cặp mắt to lặng lẽ nhìn nàng. Giữa đêm tối mông lung, đôi mắt bé gái nõn nà trắng trẻo này trông thực giống Tuyết Sắc.
Nàng bất giác mỉm cười với nó, dịu giọng hỏi: “Sao con lại chơi ở đây một mình? Mẹ con đâu?”
Linh Huy không biết nói, chỉ quay đầu nhìn ra sau. Quách Hoàn từ trong bóng tối khoan thai bước ra, cười nói: “Muội sắp sinh rồi, sao muộn thế này còn đi lại ở đây?”
Vương Thược cũng cười đáp: “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, muội về liền đây.”
Quách Hoàn đặt tay lên vai Linh Huy nhỏ nhẹ: “Linh Huy xem kìa, tiểu đệ đệ sắp ra đời, tới chừng đó con sẽ có người chơi cùng rồi…”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, song lại toát lên vẻ phiêu hốt khiến Vương Thược rợn người.
Ánh mắt Linh Huy dừng trên bụng Vương Thược, cặp mắt giống hệt Tuyết Sắc dán chặt vào nàng, khiến nàng thấy không thoải mái. Vương Thược vô thức nắm lấy tay Vĩnh Linh, kéo ả lại, lạnh lùng đẩy ra chắn phía trước.
Vĩnh Linh bị đẩy tới đúng lúc Linh Huy xông đến, hai người đâm sầm vào nhau, vừa khéo đỡ hộ cho nàng cú lao của Linh Huy. Linh Huy ngã lăn ra đất, khóc òa lên.
Vĩnh Linh cũng giật nảy mình, đang định bế Linh Huy thì Vương Thược gọi: “Vĩnh Linh…”
Nghe giọng nàng run run hụt hơi, Vĩnh Linh vội quay đầu nhìn.
Vương Thược nhìn chằm chặp vào Quách Hoàn đứng đó, lạnh lùng bảo: “Chúng ta về thôi.”
Quách Hoàn đỡ Linh Huy dậy, tiến lại gần nàng: “Xin lỗi muội, trẻ con không hiểu chuyện, làm muội bị kinh hoảng rồi…”
Vương Thược đặt tay lên cánh tay Vĩnh Linh, thản nhiên lùi lại bảo ả: “Trời tối rồi, về sớm thì hơn.”
Dọc đường về, Vĩnh Linh mấy lần cảm thấy thân thể nàng run lên bần bật, phải dựa cả người vào ả.
Vĩnh Linh hỏi nhỏ: “Lẽ nào phu nhân sắp…”
“Về trước đã.” Nàng đáp, giọng đã hơi hổn hển.
Q.1 – Chương 4: Phù Vân Biến Ảo Theo Ý Người
Vừa về tới phòng, nàng đã ngồi phịch xuống sập nhịn đau, trước tiên kêu hai hoạn quan đi báo với vương phủ phó(1), lại bảo mấy ả thị nữ chia ra mời trưởng sử(2), gọi bà đỡ, thông báo cho hoạn quan trực hôm nay, và tức tốc vào cung báo tin.
(1)Chức quan cai quản việc chung trong vương phủ.
(2)Chức quan mang tính chất trợ tá, hỗ trợ, còn gọi là biệt giá. Tương đương với thư ký hoặc phụ tá thời nay.
Sắp xếp mọi chuyện đâu đấy thì bụng nàng đã quặn lên, cơn sau đau hơn cơn trước.
Thị nữ bên ngoài chạy vào bẩm: “Các vị phu nhân tới thăm, giờ đều đang đợi ngoài cửa. Quách phu nhân cũng dắt tiểu quận chúa đến.”
Vương Thược nghiến răng, nói không nên lời, chỉ xua tay. Thị nữ luống cuống, cứ đứng ngây ra đó, cuối cùng Vương Thược không nhịn nổi, phải gằn từng tiếng: “Ra ngoài!”
Thị nữ khẽ thưa: “Quách phu nhân khóc lóc nói chuyện này nhất định là do tiểu quận chúa gây ra, nên muốn tạ lỗi với phu nhân…”
“Cút…” Nàng kiệt sức rặn ra một chữ.
Vĩnh Linh vội đuổi ả thị nữ đi. Nàng đau đến kịch liệt, bà đỡ vẫn chưa đến, thị nữ bên mình phần nhiều đã cử đi hết, trưởng sử và hoạn quan chạy tới đứng ở gian ngoài lại không biết làm gì, Vĩnh Linh thì chưa từng sinh nở, cứ cuống quýt xoay vòng vòng.
Đúng lúc ấy, Phương Phi dắt bà đỡ vào: “Bà đỡ đây rồi, mau đun nước đi thôi.”
Vĩnh Linh hỏi: “Chẳng phải phái Anh Lạc đi ư? Sao lại là cô dắt người đến?”
“Đây là bà cô tôi, sống ở gần đây, nghe nói Vương phu nhân sắp sinh, tôi lập tức đi mời bà ấy đến.”
“Phiền cô quá.” Vĩnh Linh vội cảm ơn.
Vương Thược chống người nhỏm dậy, chưa kịp nói gì thì cơn đau lại quặn lên, nàng biết đứa nhỏ sắp ra, chẳng còn sức đuổi bà đỡ này đi nữa, đành nắm chặt lấy đầu giường hít thở, không thốt nổi nửa lời.
May sao đứa bé này không giống Tuyết Sắc, có lẽ là con rạ nên cũng đỡ hơn, hành hạ nàng không bao lâu thì oa oa chào đời.
“Chúc mừng phu nhân, là một công tử.” Bà đỡ vừa ẵm đứa nhỏ, Vương Thược đã thở dốc, tóm lấy tay Vĩnh Linh, nghiến răng rặn ra mấy chữ: “Đi… trông chừng!”
Vĩnh Linh theo sát bà đỡ đi tắm rửa cho đứa bé. Vương Thược bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, thầm thề với lòng, lần sau, nàng nhất định không để bản thân rơi vào giữa bầy lang sói lom lom rình mò thế này nữa.
Lúc ấy, bà đỡ Anh Lạc đi mời cuối cùng cũng đến nơi, săn sóc cho nàng.
Bên ngoài chợt có tiếng xôn xao, ra là Vận vương về tới. Mặc cho mọi người khuyên ngăn, hắn xăm xăm bước vào phòng sinh tanh bành lộn xộn, ngồi xuống trước giường nắm lấy tay nàng lo lắng hỏi: “Nàng… ổn chứ?”
Bà đỡ bên cạnh cười: “Vương gia yên tâm, mẹ con đều bình an.”
Vĩnh Linh cũng ẵm đứa nhỏ vào. Bà đỡ Phương Phi mời đến đi sau, ngập ngừng chúc phúc.
Song Vận vương chẳng hề nhận ra, mặt mày rạng rỡ bảo họ xuống lãnh tiền hỉ.
Bà đỡ ra đến gian ngoài, Phương Phi vội hỏi han, bà ta do dự đáp: “Phu nhân thực có phúc, sinh con so mà thuận lợi hơn người khác nhiều, lại chẳng mấy đau đớn, so ra người ta sinh con thứ hai còn vất vả hơn.”
Phương Phi nghe ra ý tứ bên trong, bèn quay lại nhìn Quách Hoàn, thấy Quách Hoàn khẽ hất cằm ra hiệu, lập tức kéo bà đỡ vào một góc căn vặn thật kỹ.
Quách Hoàn liếc cả hai, đoạn giơ tay ôm lấy Linh Huy, tuy vẫn tươi cười, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng.
Vận vương ôm đứa nhỏ mới sinh cười tươi rói, Vương Thược dựa vào đầu giường, chậm rãi nuốt từng thìa canh gà nấu sâm Vĩnh Linh bón. Bỗng nghe bên ngoài ầm ĩ cả lên, sau đó là tiếng phụ nữ kêu khóc.
Vận vương cau mày, người hầu vội chạy ra nghe ngóng rồi quay lại nhăn nhó bẩm: “Quách phu nhân… đang đánh bà đỡ vừa đỡ đẻ khi nãy.”
“A Hoàn ư? Đang ngày lành, sao nàng ta lại làm vậy?” Vận vương trao đứa bé cho Vĩnh Linh, đứng dậy định đi ra thì Quách Hoàn đã lôi bà đỡ vào, hầm hầm dúi bà ta xuống đất, lại bắt cả Phương Phi quỳ xuống theo, đoạn quay sang thưa với Vận vương: “Thiếp chính mắt thấy hai kẻ này bôi nhọ muội muội, không nén được cơn giận nên đã lôi chúng vào đây, xin vương gia xử trí!”
“Chuyện gì vậy? Hai người này đụng chạm gì tới nàng?” Vận vương vỗ nhẹ lên vai Quách Hoàn an ủi.
“Bọn chúng… Bọn chúng nói toàn chuyện xằng bậy, ám chỉ muội muội…” Nói đến đây, Quách Hoàn ngừng lời, trỏ bà đỡ quát: “Ngươi tự nói đi!”
Bà đỡ sợ sệt quỳ mọp dưới đất, chỉ ngẩng lên liếc trộm Vương Thược, không dám cất tiếng.
Trái lại, Phương Phi quỳ thẳng người, nói rành rọt: “Bà cô nô tỳ nói, trông Vương phu nhân sinh nở, hình như không phải là lần đầu!”
Một lời thốt ra, cả phòng đều kinh sợ. Vận vương hít sâu một hơi, quay sang nhìn Vương Thược.
Vương Thược tựa vào đầu giường, trừng trừng nhìn Phương Phi, rồi lại nhìn sang bà đỡ, môi run run, mấp máy miệng toan nói, song từng giọt lệ đã tuôn dài trên má, nghẹn ngào nức nở, sắc mặt vốn tái nhợt, lúc này càng tái thêm. Một lúc lâu sau, nàng mới sầu thảm nhìn Vận vương, cất giọng nghèn nghẹn run rẩy: “Vương gia… Thiếp thực không biết… chuyện này từ đâu ra nữa?”
Vận vương thấy vậy, còn chưa hết nghi hoặc thì lửa giận đã bốc lên. Hắn đứng bên giường quát hỏi bà đỡ: “Ngươi nói vậy có chứng cứ gì không?”
“Vương gia, lúc phu nhân sinh nở, lão chính mắt trông thấy, phụ nữ sinh con so cửa mình khá hẹp, còn người sinh con rạ cửa mình tương đối rộng. Lão đỡ đẻ bao năm nay, không thể lầm được!”
“Bấy giờ chỉ có một mình ngươi trông thấy, giờ ta lại đã sinh con, cửa mình đã biến hình, ngươi… ngươi nói gì ta cũng không thể thanh minh được, có phải không?” Vương Thược thở dốc, nước mắt lã chã, nghẹn ngào mãi không nói nên lời: “Ta là người nhà họ Vương Lang Gia, danh gia vọng tộc môn đệ thâm nghiêm, há để cho mấy đứa… mấy đứa dân đen ngoài phố các ngươi bôi nhọ hay sao? Ta biết… Nhất định là các ngươi muốn hãm hại ta… Nhất định không muốn vương gia có con có cái. Chỉ là ta không ngờ, các ngươi lại… lại độc ác như thế, hôm nay ta vừa sinh được con cho vương gia, các ngươi đã không chịu ngơi một khắc, quyết ép ta vào chỗ chết!”
Thấy nàng nuốt lệ tố cáo, Phương Phi và bà đỡ quỳ dưới đất đều kinh hoảng, Quách Hoàn bèn cúi đầu lườm cả hai, rồi đưa mắt nhìn sang Vận vương.
Thấy Vương Thược thoi thóp chực ngất, Vận vương không đành lòng, vội bước lên đỡ lấy vai nàng. Nàng nắm chặt lấy tay Vận vương, móng tay ghim vào da thịt hắn, như người chết đuối vớ được cọc.
Nàng yếu ớt nhìn hắn, run rẩy hỏi: “Vương gia có nhớ… có nhớ khi thiếp mới mang thai, từng trông thấy ảo ảnh ma quái trên mặt hồ trong vườn chăng?”
Vận vương gật đầu: “May mà nàng được trời phù hộ nên quỷ quái không xâm phạm được.”
“Không… Đó không phải quỷ quái, đó là… có người cố ý muốn hại thiếp… hại con trai của vương gia!”
Nằm nắm chặt tay hắn, gắng gượng thưa: “Vương gia… Dưới gối thiếp có một tập thơ, xin vương gia xem… hai chỗ có kẹp lá phong và cánh hoa.”
Vận vương lần tay xuống dưới gối nàng, quả nhiên sờ thấy một tập sách, bèn mở ra xem, buột miệng hỏi: “Đây là… nét chữ của A Phù ư?”
“Thưa vâng… Thiếp cũng vô tình phát hiện, mới biết được… Thì ra ban đầu tỷ tỷ cũng giống như thiếp, lúc mới mang thai đã gặp phải kẻ cố ý giả thần giả quỷ, hòng… làm hại đứa bé!” Vương Thược vừa kể, vừa rưng rưng nước mắt nhìn Vận vương, thều thào: “Có điều thiếp trông thấy dòng chữ tỷ tỷ để lại, mới biết nội tình, còn tỷ tỷ thiếp… Tỷ tỷ tính tình yếu đuối, không biết chân tướng, để hung thủ được nước, đến nỗi…”
Nói đến đây, nàng bưng miệng nức nở, không kể tiếp được nữa.
Vận vương quay phắt lại, thấy Phương Phi quỳ dưới đất run như dẽ, mặt cắt không còn hột máu. Nghĩ đến Phương Phi từng hầu hạ cả hai chị em họ Vương, ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại: “A Thược, nàng có biết kẻ hãm hại hai người là ai không?”
“Hôm ấy… ả giả thần giả quỷ, song không hại được thiếp. Thiếp nghĩ mình đang mang thai, không tiện xử trí, định gác lại ngày sau mới thưa với vương gia. Nào ngờ ả thấy mưu kế không thành, lại giở kế độc…” Vương Thược quay sang, run rẩy trỏ Phương Phi: “Hôm nay… thiếp thập tử nhất sinh, vậy mà ả hung tàn đến nỗi, thông đồng với bà cô bôi nhọ thiếp ngay trong ngày đại hỉ của vương gia và thiếp… Vương gia, ả muốn ép chết thiếp mà!”
“Nô tỳ… nô tỳ không có…” Phương Phi hốt hoảng lắc đầu quầy quậy thanh minh, “Nô tỳ không hề giả thần giả quỷ, cũng không thông đồng với bà cô…”
“Ngươi không giả thần giả quỷ ư?” Vương Thược nghiến răng, vận chút sức tàn nhỏm dậy trong lòng Vận vương, khẽ gọi: “Vĩnh Linh, mang đồ ra đây.”
Vĩnh Linh vâng dạ, vội vã mở hộc tủ ở phía sau, rút trong ngăn dưới cùng một chiếc hộp, mở ra.
Bên trong là mấy miếng long não vỡ vụn, mấy thanh nan tre mảnh quấn thành một khối cầu, phía dưới có ba que tre chống lên.
Vương Thược không nói, chỉ giơ tay ra hiệu cho Vĩnh Linh.
Vĩnh Linh tức tối ném nắm nan tre xuống trước mặt Phương Phi mắng: “Đêm hôm gặp quỷ, sau khi các người tản đi, phu nhân đã âm thầm bảo ta xuống hồ vớt lên đấy. Bấy giờ phu nhân đoán, nữ quỷ áo trắng vốn là giấy trắng vẽ hình người, căng lên nan tre để hù dọa người ta từ xa giữa đêm khuya! Hôm ấy chúng ta còn đang kinh hoảng, ngươi đã xông ra trước nhất, nhân lúc thò tay xuống nước mò tìm thì giật lớp giấy trắng dán bên ngoài ra, vo viên nhét vào tay áo. Nan tre nhỏ mảnh, ở trong nước rất khó thấy, bởi thế lúc sau hoạn quan giơ đèn soi cũng chẳng phát hiện được.”
Vận vương giận dữ hỏi: “Vậy còn long não để làm gì?”
“Thứ này là về sau nô tỳ lén tìm được trong phòng Phương Phi. Long não gặp nước sẽ di động lung tung, bấy giờ nữ quỷ bằng giấy nọ được cắm trên viên long não, nên mới phất phơ lay động, đáng sợ như thế!” Vĩnh Linh lườm Phương Phi, cao giọng kêu lên bi thiết: “Vương gia! Phu nhân vì cái thai trong bụng, không cho nô tỳ tiết lộ, mười tháng nay, nô tỳ đúng là như đi trên băng mỏng, lúc nào cũng nơm nớp lo âu, thiết nghĩ… phu nhân càng đáng thương hơn…”
Vĩnh Linh và Vương Thược càng khóc nức lên, Quách Hoàn đứng bên giường, gương mặt lạnh lùng như phủ sương.
Phương Phi sợ đến nỗi quỵ ra đất, bà cô ả như vừa tỉnh mộng, cuống cuồng đẩy ả ra, tự tát bôm bốp vào mặt.
“Ôi chao, vương gia, phu nhân, chuyện này hỏng rồi, bà lão đâu có biết đứa cháu này lại độc ác đến thế! Lão… lão chỉ hoài nghi mà thôi, thực ra cũng có những người bẩm sinh cửa mình đã rộng rồi, không ngờ… lại ầm ĩ lên thế này!”
Vận vương ôm chặt lấy Vương Thược đang nức nở, chẳng nói chẳng rằng, chỉ xua tay.
Phương Phi chẳng biết lấy sức ở đâu, nhào tới ôm cứng chân Quách Hoàn: “Phu nhân, phu nhân cứu nô tỳ với…”
Quách Hoàn giơ chân đá văng ả ra, ngồi xuống gằn giọng mắng: “Con tiện tỳ này, dám vu khống Vương phu nhân, còn chạm vào làm bẩn cả quần ta!”
Vương Thược tựa vào lòng Vận vương, nói như để tự mình nghe: “Chẳng rõ tại sao một nô tỳ hèn mọn lại cả gan hãm hại thế tử của vương gia hết lần này sang lần khác?”
Vận vương lặng lẽ ôm nàng, ánh mắt dừng ở Quách Hoàn, nàng nghe thấy dường như tim hắn đập nhanh hơn, nhưng trước sau vẫn làm thinh, không nói năng gì.
Vương Thược cũng không nói gì thêm nữa, chỉ thấy Phương Phi và bà đỡ bị lôi ra, luôn miệng kêu gào khóc lóc, nhưng lập tức bị bịt miệng, xung quanh bỗng chốc lặng phắc như chết.
Q.1 – Chương 5: Hoa Lê Đầy Đất Cửa Cài Then
Sức khỏe Vương Thược khôi phục rất nhanh, mấy hôm sau, nàng đã có thể bế con tản bộ trong sân.
Có Vận vương và nhà họ Vương Lang Gia, lại thêm đứa con mới chào đời, trong cung chẳng bao lâu đã có chỉ, nàng trở thành vương phi duy nhất của Vận vương, nghiễm nhiên là nữ chủ nhân phủ Vận vương.
Có điều long thể hoàng thượng ngày càng yếu, hôm nay lại có tin truyền ra, Vận vương đành lưu luyến bỏ con trai mới sinh lại phủ, chạy vào cung thăm hỏi.
Quách Hoàn nhận lời mời tới gặp Vương Thược, dẫn theo cả Linh Huy.
Vương Thược tươi cười chào hỏi, rồi trao con cho Vĩnh Linh, sai ả bế vào trong để vú em cho bú.
Quách Hoàn cười trách: “Tỷ còn chưa được bế đâu đấy, vương phi hẹp hòi quá, chẳng để người ta chạm ngón tay vào.”
“Trẻ nhỏ yếu ớt, có khi chạm một ngón tay cũng xảy ra chuyện không chừng.” Vương Thược cùng hai mẹ con họ ngồi xuống trước sân, ánh mắt dừng ở Linh Huy, cười nhạt: “Huống hồ, xem ra Linh Huy không thích có thêm đệ đệ.”
Quách Hoàn rầu rĩ thanh minh: “Tỷ biết vương phi vẫn để bụng chuyện ấy, Linh Huy còn nhỏ, không hiểu chuyện…”
“Muội hiểu. Tỷ tỷ đợi cho một lát.” Nàng tươi cười đi vào, rồi đích thân bưng ra ba bát chè bơ.
Trong đó có một bát bên trên rắc trái cây xắt sợi màu xanh đỏ, trông rất ngon mắt, nàng chính tay đưa cho Quách Hoàn. Bát thứ hai rắc vụn bồ đào, nàng đưa cho Linh Huy. Bát thứ ba là chè bơ hạnh nhân, nàng để lại dùng.
Vương Thược đã dọn về chỗ Vương Phù khi trước, ba người ngồi trước sân giữa chiều hè, sóng nước lăn tăn, thưởng thức điểm tâm, ngắm gió lao xao thổi qua mặt hồ chỉ còn lác đác vài đóa sen tàn.
Linh Huy ăn hết bát chè bơ hồ đào của mình, rồi nhìn chằm chặp vào bát chè xanh đỏ trong tay Quách Hoàn. Quách Hoàn đã ăn hết chè bơ, nhưng dường như không thích trái cây xắt sợi, nên bỏ lại quá nửa.
Thấy Linh Huy nhìn chằm chặp, Quách Hoàn liền múc phần trái cây định san cho nó.
Vương Thược ngồi cạnh thản nhiên lên tiếng: “Muội khuyên tỷ, tốt nhất đừng cho con bé ăn.”
Quách Hoàn bưng chiếc bát không, ngơ ngác ngẩng lên nhìn nàng.
Vương Thược ra hiệu cho đám người bên cạnh lui xuống, tiện thể dẫn cả Linh Huy ra phía sau, đoạn chống má ngắm những phiến lá sen xòe to như lọng xanh trước mặt, cười hờ hững: “Bằng không, nếu con gái tỷ cả đời không thể sinh con, thì người làm mẹ như tỷ chắc sẽ ân hận lắm.”
Quách Hoàn cúi đầu nhìn xuống tay mình, rồi nhìn sang nàng, bấy giờ mới sực hiểu ra, chiếc bát không trong tay tức thì rơi xuống đất vỡ tan tành.
Thấy lâm râm đau bụng, Quách Hoàn vã mồ hôi lạnh, bất giác cả người bủn rủn nằm gục xuống bàn, giơ tay trỏ nàng nghiến răng hỏi: “Ngươi… ngươi cho ta ăn cái gì vậy…”
“Đâu có gì, chỉ bỏ thêm chút cốt dung(1) khiến ngươi cả đời không thể sinh nở, khỏi phải lo đẻ con đau đớn nữa.”
(1)Một loài cỏ thơm trong truyền thuyết. Theo Sơn hải kinh, cốt dung mọc ở núi Ba Trủng, lá dài như cây huệ, thân dài như cát cánh, hoa màu đen, nhưng không kết quả, người ăn vào sẽ tuyệt đường sinh sản.
Nàng cúi xuống nhìn Quách Hoàn co quắp, giữ nguyên nụ cười ôn hòa, giọng nói khoan thai chẳng khác làn gió mát đang thổi qua lúc này, “Ngươi bầu bạn bên Vận vương bao năm nay, tình cảm sâu đậm nên thấy ta gai mắt, ta có thể thông cảm. Song nếu sau này ngươi sinh con, có lẽ sẽ gây phiền phức cho ta. Suy đi tính lại, ta đành giở hạ sách này, có vậy về sau giữa ta và ngươi mới gỡ bỏ được khúc mắc, ai vui phận nấy.”
“Ngươi… ngươi tàn độc như vậy… vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu…” Quách Hoàn ôm bụng, ngã lăn xuống đất, gào lên khàn khàn.
Đám thị nữ quanh đó đã mất tăm từ lâu, trong sân chỉ còn hai người họ.
Vương Thược nhấc gấu quần thong dong đứng dậy, lùi đến trước lan can, phớt lờ Quách Hoàn bụng đau như dao cắt, nhăn nhó khổ sở, chỉ mải phóng mắt nhìn ra hồ sen phía trước, dịu giọng: “Quách Hoàn, nếu ngươi ngoan ngoãn nhu thuận như kẻ khác, chẳng phải đã không việc gì ư? Dù năm xưa ngươi sai khiến Phương Phi hãm hại Vương Phù, thì cũng chẳng can gì tới ta. Tiếc rằng ngươi lại động vào ta, ta đành phải dạy cho ngươi biết, ngươi tìm sai người rồi.”
Quách Hoàn đau đớn khôn xiết, mồ hôi lạnh đầm đìa, không nói nổi một chữ, chỉ rên ư ử trong cổ họng. Vương Thược tựa người vào cây cột sơn son phía sau, thản nhiên ngắm cảnh chiều hè, lại nhớ tới chiều xuân oi bức chực mưa năm ngoái, lần đầu tiên bước vào phủ.
Bấy giờ Quách Hoàn đứng dưới gốc lựu, vận một chiếc váy đỏ rực, yêu kiều diễm lệ, tươi tắn rạng ngời.
Bên tai vẫn nghe tiếng Quách Hoàn rên xiết, song nàng lại thấy như tiếng nhạc, bất giác bật cười: “Ta đã nếm đủ mọi tàn nhẫn trên đời, thậm chí chẳng nề chính mình ra tay. Đám đàn bà chưa từng trải gió mưa như các ngươi, đâu biết được ta là hạng người nào…” Ánh mắt nàng dừng ở Quách Hoàn, săm soi thật kỹ, rồi lại mỉm cười khinh miệt, ngẩng mặt nhìn trời, “Không biết mình không biết người, dám khơi khơi trêu vào ta, đúng là ngu ngốc. Ngươi nói xem, nếu hiện giờ ta kể hết mọi chuyện cho vương gia nghe, thì ngươi còn sống được, hay là không?
Cơn đau quằn quại cuối cùng cũng qua, Quách Hoàn phủ phục dưới đất khóc nức nở, không dám đáp.
“Sống được…”
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng non nớt, khó nhọc nặn ra hai chữ.
Vương Thược ngoái lại, phát hiện Linh Huy đã lẻn đến tự lúc nào, ngẩn ngơ đứng trước cửa hậu đường, miệng há ra, ngắc ngứ lặp lại lần nữa: “Sống được…”
Đứa bé bốn tuổi, lần đầu tiên mở miệng nói, lại nói ra hai chữ ấy.
Vương Thược trừng trừng nhìn nó. Đứa bé này mới lên bốn, gương mặt tròn, cặp mắt to, khi ngẩng lên nhìn nàng, trong mắt toát ra vẻ quật cường cố chấp bẩm sinh, không thể xóa được.
Tại sao có những đứa bé sinh ra đã cố chấp đến thế? Như lúc nàng lìa bỏ Tuyết Sắc, con bé khóc nức nở, rồi cũng nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt như thể ghi khắc cả đời ấy, không chớp lấy một lần.
Trong khoảnh khắc ấy, Vương Thược chợt cúi đầu, né tránh ánh mắt con bé.
Trái tim cứ ngỡ đã rắn đanh lại, không thể nào xao động nữa, lúc này bỗng âm ỉ co thắt, đẩy dòng máu đau đớn chảy khắp toàn thân.
Nàng giơ tay, ra hiệu cho đám thị nữ vừa chạy đến giữ lấy Linh Huy. Quách Hoàn chẳng biết lấy sức lực từ đâu, lao tới trước chắn cho Linh Huy, như muốn vồ vào nàng.
“Đừng chạm vào ta!” Vương Thược giận dữ hất tay Quách Hoàn, lạnh lùng nói: “Nếu còn muốn sống thì dắt con gái ngươi về đi!”
Bụng vẫn âm ỉ đau, lại bị đám thị nữ lôi kéo, Quách Hoàn bi ai tuyệt vọng, đành nghiến răng dẫn Linh Huy chầm chậm đi ra cửa.
Ra tới cửa, họ gặp ngay Vận vương từ bên ngoài xăm xăm đi vào, Vận vương chỉ nhìn lướt qua hai người rồi quay sang bảo Vương Thược: “Phụ hoàng không khỏe, ta về sắp xếp vài việc, có lẽ lại phải vào cung trông qua đêm…”
Chưa nói dứt câu, Linh Huy bên cạnh đã nắm lấy tay áo Vận vương, ngẩng đầu nhìn cha.
Vận vương ngạc nhiên cúi xuống nhìn đứa con gái đến giờ vẫn chưa biết nói.
“Sống được.” Linh Huy nói rành rõ.
“Gì cơ?” Vận vương thoạt đầu chưa nghe rõ, bình thản nhìn lướt qua gương mặt tái nhợt của Quách Hoàn, đoạn ngồi thụp xuống quan sát đứa con đầu lòng, ngạc nhiên hỏi: “Linh Huy biết nói rồi ư? Con vừa nói gì đó?”
“Sống được.” Linh Huy lặp lại lần nữa, nó chẳng hiểu mình nói gì, nhưng vẫn cười rạng rỡ, khoe với cha.
Vận vương chưa kịp khen ngợi thì bên ngoài có người hối hả chạy vào: “Vương gia! Vương gia! Bệ hạ… băng hà rồi!”
Vận vương kinh ngạc tròn mắt, đứng phắt dậy, há miệng toan hỏi.
Chưa kịp nói ra lời, phòng ngoài đã nghe tiếng chân rầm rập, viên hoạn quan chạy vào báo tin mừng đến phát khóc, cuống quýt thưa: “Hiện giờ… đội nghi trượng trong cung đã tới, muốn… rước người vào cung đăng cơ!”
Mọi người đều “ồ” lên, sững sờ đứng đờ ra, vui mừng cùng kinh ngạc đan xen, một hồi lâu không ai lên tiếng.
Trong sân thoắt chốc im phăng phắc.
Chỉ mình Linh Huy vẫn bi bô: “Sống được, sống được!”
“Lần này… ta đúng là sống được rồi!” Vận vương bế thốc con gái lên, hôn chùn chụt mấy cái, hơn hai mươi năm kìm nén thấp thỏm, một sớm đã tiêu tan, bỗng chốc, hắn ứa cả nước mắt.
Vương Thược bước đến bên cạnh hắn, yêu kiều bái lạy: “Chúc mừng bệ hạ.”
“A Thược…” Hắn đặt con gái xuống, hấp tấp nắm chặt tay nàng, “Ta vào cung rồi, mọi việc trong phủ giao cả cho nàng… Về sau, mọi chuyện trong cung cũng phải cậy nàng nhọc lòng…”
“Xin bệ hạ an tâm.”
Vận vương chẳng kịp thu xếp gì, lập tức quay mình đi thẳng.
Quách Hoàn đứng trước cửa, mặt mày tái mét, song chẳng một ai để ý đến. Cả phủ Vận vương chìm trong hoan hỉ, chỉ mình Quách Hoàn rầu rĩ ủ ê.
Vương Thược nhìn Quách Hoàn, giọng hòa hoãn: “Mau quay về sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị tiến cung đi, Quách thục phi.”
Quách Hoàn thẫn thờ quay lại, khó nhọc nặn ra mấy chữ: “Ngươi gọi ta… là gì?”
Vương Thược mỉm cười, vẫn vẻ mặt ôn hòa vô hại như thế, song dường như đến tận hôm nay Quách Hoàn mới phát hiện Vương Thược cao hơn mình, mỗi khi nhìn mình, đương nhiên đều trong tư thế nhìn xuống.
“Ngươi bầu bạn bên bệ hạ lâu nhất, vị trí đó đương nhiên phải dành cho ngươi.”
“Ngươi… ngươi…” Nhìn vẻ thản nhiên của Vương Thược, Quách Hoàn run bần bật, ánh mắt đầy kinh hãi, “Lẽ nào ngươi thực… cam lòng để ta ở lại cạnh vương gia ư?”
“Tại sao không?” Vương Thược cười, liếc Quách Hoàn lần cuối, “Dù sao, ta vẫn phải cảm tạ ngươi mà.”
Nếu không phải Quách Hoàn bày kế dọa người, sao nàng có thể tương kế tựu kế, giữa lúc sống chết khéo léo rũ sạch hiềm nghi về việc sinh con rạ? Nàng nhẫn nhịn mười tháng, đến khi đứa bé chào đời, dĩ nhiên không phải muốn tích đức cho con, mà định để lỡ như có chuyện, thì lôi ra giải nguy.
Huống hồ, nàng chẳng bận tâm việc để Quách Hoàn ở lại bên Vận vương. Ít nhất, một ả đàn bà đã bị nàng cắt đứt đường lui cũng chẳng thể uy hiếp nàng được nữa.
Mừng nhất là, nàng không yêu nam nhân ấy. Bởi thế, nàng có thể đặt mình ra ngoài, đùa bỡn tất cả trong lòng bàn tay, chỉ có lợi ích, chứ không thể bị tổn thương.
Dù làm thiếp trong vương phủ, làm vương phi, hay làm hoàng hậu, đều chỉ là phương thức để nàng tồn tại trên đời.
Cuộc sống hiện giờ của nàng, chính là diễn một vai phù hợp, sống đời cẩm tú phồn hoa.
Đời người đến bực này, thực là hạnh phúc viên mãn.
Cuộc đời nàng đều tuân theo những gì nàng sắp đặt, không lệch một li.
Nàng trở thành hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, tung hoành hậu cung bấy nhiêu năm, bất chấp sóng to gió lớn.
Đế hậu ân ái, hoàn mỹ vô cùng.
Nhiều năm về sau, một lần, Vận vương năm xưa, hoàng đế hiện thời từng bảo nàng: “A Thược, gảy một khúc tỳ bà cho trẫm nghe đi? Chính là khúc đàn lần đầu gặp nhau đó.”
Nàng vận áo gấm thêu, ngồi trên tấm thảm trải trong điện, cười cười lắc đầu: “Thần thiếp vốn chẳng thích tỳ bà, huống hồ nhiều năm không đụng tới, đã ngượng tay rồi.”
Hoàng đế ngạc nhiên: “Ồ, sao lại không thích? Trẫm còn nhớ khúc tỳ bà năm ấy thực như tiên nhạc giáng lâm, nhân gian hiếm thấy!”
Nàng ngước nhìn hoàng đế cười: “Bệ hạ yêu người yêu cả đường đi đấy thôi, hôm ấy thần thiếp đàn hay thực sao?”
“Lẽ nào bấy giờ trẫm lại nhạc không mê người người tự mê?” Nghe nàng hỏi vậy, hoàng đế hồi tưởng tình cảnh năm ấy, nhưng chỉ nhớ được hình ảnh nàng ôm tỳ bà nhìn mình nhoẻn cười. Cuối cùng, ngài cũng đâm hồ đồ, đành nói đùa xí xóa: “Tóm lại, trẫm nói hay, thì tức là hay.”
Nàng cúi đầu nhìn xuống đôi tay, mỉm cười không đáp.
Từ sau khi lìa bỏ Trình Kính Tu và Tuyết Sắc, nàng không động đến bất kỳ nhạc cụ nào nữa.
Nàng ra sức xóa sạch những vết tích khổ luyện tỳ bà trên tay. Giờ đây, đôi tay này mịn màng mềm mại, thịt da như ngọc, đã chẳng còn vết chai sần nào nữa.
Chẳng ai hay, nhiều năm trước, một ngọn đèn trơ trọi dưới trăng, nàng từng gảy những khúc đàn du dương suốt đêm, dốc hết năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, mới đổi được danh hiệu “một khúc tỳ bà chống được trăm yêu nữ”.
Chẳng ai hay, từng có một nam nhân lặn lội giữa đêm mưa tìm đến, mang theo cây trâm của nàng, đứng đợi trước bụi tường vi đến sáng. Trong khoảnh khắc trông thấy nàng, cặp mắt đã dầm mưa suốt đêm đột nhiên sáng bừng lên.
Chẳng ai hay, nàng từng có một đứa con gái tên Tuyết Sắc, hệt như bông tuyết ngậm trong nhụy mai, chỉ sợ ánh nắng rọi tới là tan biến.
Trừ vầng trăng giữa trời, chẳng ai hay.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét