Thor Aesir với bộ truyện cực hay dành cho teen - Huyền thoại pháp sư 12 chòm sao đầy lôi cuốn và bí ẩn đã cho xuất bản ấn phẩm này dành tặng bạn đọc.
Huyền thoại pháp sư 12 chòm sao là bộ truyện thần thoại lấy bối cảnh xứ sở Zodiacus và tái hiện sinh động cuộc phiêu lưu đầy màu sắc sử thi của 12 chòm sao với vai trò Pháp sư.
Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Sư Tử, Bảo Bình - những pháp sư trẻ tuổi mang trong mình hoài bão, tìm kiếm con đường riêng cho bản thân, ngẫu nhiên bị cuốn vào vòng xoáy của những âm mưu.
Cự Giải - con gái thần Mặt trăng, Thiên Bình - con gái thần Gió Bắc và Song Ngư - con gái thần Biển, Xử Nữ - tư tế tối cao của Thần điện, mỗi người mang trong mình những sứ mệnh đặc biệt, không thể tránh khỏi.
Ma Kết và Thiên Yết - hai pháp sư bảo hộ cho lục địa, rơi vào một mối tình cấm kỵ. Tình yêu và sự phản bội, lòng thù hận đã đẩy Thiên Yết đi vào con đường lầm lạc.
Trên cuộc chiến hàng triệu năm giữa các thế lực siêu nhiên là những mô tả chi tiết về tham vọng thống trị, sự hà khắc của các quy định, những giằng xé nội tâm trong quyết định tình cảm, khát khao khẳng định bản thân.
Cuộc tranh giành sinh tử với các vị cổ thần để khẳng định đế chế sức mạnh, các nhân vật phải làm thế nào để đấu tranh với những cám dỗ và con đường chính nghĩa?
Trên cuộc chiến hàng triệu năm giữa các thế lực siêu nhiên là những mô tả chi tiết về tham vọng thống trị, sự hà khắc của các quy định, những giằng xé nội tâm trong quyết định tình cảm, khát khao khẳng định bản thân.
Cuộc tranh giành sinh tử với các vị cổ thần để khẳng định đế chế sức mạnh, các nhân vật phải làm thế nào để đấu tranh với những cám dỗ và con đường chính nghĩa?
Bí ẩn, u tối, hào hùng, bi thương nhưng vẫn ẩn chứa nét ấm áp, tươi sáng của tình yêu, tình người, ước mơ, hy vọng của tuổi trẻ.
Mời các bạn cùng đọc và chia sẻ!
Mở đầuNgười ta cho rằng xứ sở Zodiacus là do các vị thần đắp nên giữa biển cả.
Đó là một lục địa to lớn, tồn tại qua hàng triệu năm trước khi có loài người. Ngày nay, lục địa chính của Zodiacus là nơi mười vương quốc hùng cứ, mỗi vương quốc có nhiều thành thị, mỗi thành thị lại có nhiều thị trấn, làng mạc bao quanh, rộng lớn không thể tả. Nếu theo bốn phương tám hướng mà dong buồm ra biển thì đi chưa hết một ngày đã gặp đảo. Có hơn mười vạn hòn đảo lớn nhỏ vây quanh lục địa, đảo lớn thì bằng hai ba vương quốc gộp lại, đảo nhỏ thì đủ cho một thành thị phát triển. Dĩ nhiên một lượng lớn chừng ba nghìn hòn đảo có người ở, thương mại phát triển, những vương quốc nhỏ cũng từ đó mà lập nên. Tất cả tính vào xứ sở Zodiacus hết. Những đảo còn lại nếu nằm xa quá về phương Bắc thì băng tuyết quanh năm, nếu xa quá về hướng Tây thì sa mạc nắng nóng. Những hòn đảo xa về phía Nam và phía Đông là rừng rậm muôn trùng. Bên ngoài Zodiacus là biển cả mênh mông, hòn đảo xa nhất mà con người đặt chân đến có tên là Odem, đó là hòn đảo của thần Hải Vương nằm ở cực Tây của Zodiacus và nó cũng là hòn đảo cuối cùng mà con người ghi nhận trên địa đồ. Từ Odem tính ra thêm một ngàn hải lý là một vùng biển động dữ dội, bão tố quanh năm. Đó là cực hạn mà con người có thể đến được. Đã qua hàng vạn năm, chưa một thủy thủ tài ba hay một vị anh hùng nào dám ngang nhiên đi vào vùng nước đó. Sách cổ truyền thừa ghi lại, vùng nước hỗn mang có vô số loài thủy quái, có loài to lớn hơn cả một vương quốc. Chẳng ai biết vùng biển đó rộng lớn bao nhiêu, có lẽ Zodiacus so với nó cũng chỉ là hạt cát. Chẳng ai biết đi ra ngoài giới hạn có khả năng gặp được lục địa hay hòn đảo nào có người sống hay không, bởi lẽ cho đến nay, dầu những pháp sư quyền năng nhất cũng không dám vượt qua cái ranh giới đó. Dầu sao, Zodiacus được các vị thần bảo trợ, an toàn tồn tại và phát triển ngày càng thịnh vượng. Con người thờ phụng các vị thần bởi cuộc sống sung túc đó.
Ở vùng đông bắc của lục địa Zodiacus là lãnh địa của vương quốc Onyx. Bao bọc rìa phía tây của vương quốc là một dãy núi hùng vĩ mang tên Eura, trên đỉnh một ngọn núi cao nhất thuộc dãy Eura, người ta xây dựng một đền thờ vĩ đại dành cho các vị thần. Xử sở Zodiacus ai ai cũng biết, đền thờ Ánh Sáng tại vương quốc Onyx là nơi phụng sự cho tất cả các vị thần bảo trợ cho vùng đất này. Hằng năm, hàng ngàn người hành hương tìm đến đây để được ban phúc và mách bảo về tương lai của họ. 4000 năm trước… Bầu trời Onyx chìm trong giông bão, mây đen cuồn cuộn như những con quái vật khổng lồ, tưởng chừng muốn nuốt chừng cái vương quốc nhỏ bé bên dưới. Trên đỉnh ngọn Eura, đền thờ Ánh Sáng lừng lững như ngọn hải đăng, ánh sáng của nó trong giông bão chẳng những không lu mờ mà còn rực rỡ, đối chọi với bóng đêm hung tàn bên ngoài. Trong chính điện của đền thờ, một người con gái xinh đẹp vô ngần đang đứng yên lặng. Ánh mắt nàng sáng như sao sa, long lanh nhìn ra bầu trời dữ dội. Gió thổi ào ạt làm tung váy áo, khăn choàng cùng mái tóc vàng óng ánh như sợi nắng của nàng tạo nên một cảnh tượng mơ mộng như trong tranh vẽ. Đôi tay nàng ôm nhè nhẹ một chiếc lư bằng đồng được chạm khắc tinh xảo. Bên trong lư tỏa ra một làn khói nhàn nhạt. “Ầm !” Một ngọn sét chói lòa kèm theo âm thanh đinh tai nhức óc, cả đền thờ nhất thời như rung lên bần bật. Đôi mắt người thiếu nữ kẽ nhắm lại khi ánh chớp sáng lòe. Khóe miệng nàng khẽ nhếch thành một nụ cười bí hiểm:
- Người đã đến. Ta đợi người rất lâu !
Nói rồi đôi mắt đẹp như ánh sao khẽ mở ra nhìn về phía trước. Chẳng biết từ bao giờ đã có hai người ở đó. Một người đàn ông đẹp như thần mặc một bộ chiến giáp sáng lòa ánh kim, áo choàng đỏ bay phấp phới trong giông bão, đang quỳ trên một gối. Trên tay chàng, một thiếu nữ vận y phục trắng phau như tuyết đang nằm ngủ, đẹp như một con thiên nga đang mơ mộng. Chỉ có điều sắc mặt nàng đang dần tái đi, hai bên gò má hiện lên rằn ri những mạch máu nhỏ đã chuyển sang màu đen. Người đàn ông nhìn lên với ánh mắt ngân ngấn nước, vẻ mặt đau khổ vô ngần.
- Xử Nữ (Virgo), xin nàng hãy cứu lấy Thiên Yết (Scorpio), nàng ta sắp chết rồi. Xin nàng !
Vẻ mặt Xử Nữ vẫn bình thản, ánh mắt nàng chuyển từ người đàn ông trước mặt xuống thân thể yếu ớt của người thiếu nữ.
Nọc độc của Kim giáp Bọ Cạp (con bọ cạp có vỏ bằng vàng) ? Nàng ta muốn sử dụng pháp thuật cấm ? Vẻ mặt người đàn ông muôn phần đau khổ.
- Xin nàng hãy cứu người !
- Ta không thể ! – Xử Nữ lạnh lùng. – Các vị thần căn dặn rằng, bất cứ ai sử dụng pháp thuật cấm đều phải chết. Nọc độc của Kim giáp Bọ Cạp, cả thế gian này không có thứ gì hóa giải được.
Cánh tay của người đàn ông run run, bàn tay siết chặt. Lúc này đã không thể thấy rõ đôi mắt của chàng nữa, bởi vì nó đã nhòa trong lệ.
- Trừ phi… Giọng nói của Xử Nữ lại vang lên, một nụ cười nhẹ.
Người đàn ông như bừng tỉnh, ánh mắt đầy hi vọng nhìn người con gái cưng của các vị thần kia.
- Ta không có khả năng cứu nàng, nhưng ta vẫn có thể chỉ cho nàng một con đường sống. Ma Kết (Capricorn), trừ phi chàng đồng ý trao cho ta thứ quý giá nhất của chàng. – Đôi tay Xử Nữ chỉ về phía Ma Kết, từng từ được nàng thốt ra,thật nhẹ nhàng nhưng đến tai người nghe lại nặng hơn hàng trăm ngọn núi. Chẳng do dự, Ma Kết trả lời:
- Được, xin nàng hãy ra điều kiện.
Lúc này Xử Nữ bật cười, tiếng cười lảnh lót như tiếng nhạc:
- Tốt ! Quả đúng là Ma Kết. Để đổi lấy mạng sống cho Thiên Yết, chàng phải trả cho ta tình yêu của chàng dành cho Thiên Yết. Trước mặt các vị thần, chàng phải thề rằng một khi Thiên Yết sống lại, chàng phải rời bỏ nàng ta, mãi mãi không được đáp lại tình yêu của nàng.
Gương mặt của Ma Kết giờ trở nên thất thần, chàng nhìn xuống người con gái mong manh trên đôi tay của mình, cảm thấy cuộc sống của nàng dần dần tan biến. Chàng khẽ vuốt ve mái tóc của nàng
- Ta yêu nàng, Thiên Yết. Nàng phải sống !
Nói rồi, Ma Kết quay về phía người nữ tư tế, ánh mắt sáng như sao băng:
- Ta chấp nhận. Hãy cho nàng được sống.
Nụ cười trên môi Xử Nữ đột nhiên biến mất. Nàng khẽ nhắm mắt.
- Tốt ! Vậy thì hãy nghe đây. Ở bên ngoài Zodiacus, đi mải miết về hướng Tây là lãnh địa của cái chết. Nơi đó có loài phượng hoàng đen sống từ khi vũ trụ đản sanh. Tìm đến đó và mang về cho nàng ta bộ lông của phượng hoàng đen. Suốt đời này, nàng ta phải khoác chiếc áo lông vũ đó, bằng không nàng ta sẽ chết. Còn về phần chàng, một khi chàng đã chấp thuận thì cuộc giao dịch này mãi mãi không thể xoay chuyển. Tình yêu của chàng là cái giá cho mạng sống của Thiên Yết. Trừ phi mùa hạ chuyển thành mùa đông, biển cạn hóa thành đồng cỏ, sự sống trở về từ cõi chết. Chỉ cần chàng đáp lại tình yêu của Thiên Yết, dầu chỉ một lần, chiếc áo lông vũ sẽ tan thành mây khói.
Vừa dứt lời, chiếc lư đồng trên tay Xử Nữ liền bốc lên một cột khói màu đỏ rực như lửa, nó kêu gào như một con rồng giận giữ, chồm đến quấn lấy đôi nam nữ trước mặt. Bên ngoài, bầu trời vẫn mưa bão, ánh chớp không ngừng sáng lòa.Phút chốc, trên đại điện của đền thờ chỉ còn lại Xử Nữ đứng lặng im như bức tượng thạch, tưởng chừng mọi chuyện xảy ra chỉ như là giấc mộng.
Chương 1: 4000 năm sau…
Truyền thuyết kể rằng, hằng tỷ năm trước khi con người xuất hiện, các vị thần cổ đã thống trị vũ trụ. Họ là những sinh vật hết sức hung tàn, tham lam và háu thắng đã vậy lại còn mang trong mình quyền năng vô thượng, có thể tùy ý thao túng trời đất, không gian và cả thời gian. Vũ trụ vì thế mà không phút nào yên ổn. Tuy nhiên hơn một tỷ năm về trước, các vị thần cổ đã lần lượt ngủ say trong Cõi Mộng. Nhân gian ngày nay, nhờ đó mà có thể thanh bình. Nhưng chẳng biết vì sao, hơn ba vạn năm trước, ánh Mặt Trời bỗng chao đảo. Bóng Tối tràn tới từ vùng biển hỗn mang. Từ đó đến nay, biết bao nhiêu sinh linh đã bị tàn diệt, biết bao nhiêu cuộc chiến đã nổ ra. Con người có thần linh bảo hộ, bất đắc dĩ tạo được thế cân bằng với thế lực của bóng đêm. Tuy vậy, sự giằng xé giữa ánh sáng và bóng tối vẫn không ngừng diễn ra. Đâu đâu cũng có những sinh mạng tiếp tục bị diệt vong dưới bàn tay của quỷ dữ. Ai cũng biết, hay có thể cảm thấy được. Sự phồn vinh của Zodiacus đã đến hồi kết thúc.
- Haha, lão chủ quán à, không ngờ ông cũng mê tín tới như vậy. Mọi người đến đây là để nghe những chuyện nóng hổi nhất chẳng phải hay sao ? Ông lại lôi một câu chuyện nhát trẻ con ra để kể. Ông thực sự quá nhàm chán. – Một thanh niên đập mạnh vại bia xuống bàn, cười lớn
Ông chủ quán có vẻ mất hứng, tuy vậy ông ta vẫn ra sức cãi lại:
- Những chuyện kì lạ trên đời này nhiều lắm, tùy là cậu có
tin hay không thôi. Cũng như mới gần đây, ở cánh rừng bên ngoài thành Rockwall,
người ta đã phát hiện xác chết của mười hai thợ săn. Tất cả đều bị cắn xé rất
dã man. Triều đình cho người điều tra, nghe đâu phát hiện những giấu chân khổng
lồ. Chắn chắn là quái vật.
- Thôi thôi ông chủ quán à, mấy chuyện của ông chả đáng đồng
xu nào. – Một người đàn ông béo ị ngồi gần đó lên tiếng, đoạn hắn dốc cạn vại
bia của mình vào bụng.
- Quái vật à ? Nếu có quái vật, nhất định ta phải đi xem.
Để xem thịt nó có ngon như thịt cừu hay không. – Một giọng thiếu nữ cất lên.
Ở một góc quán là một
bàn ba người ngồi, bọn họ trùm khăn choàng kín mít. Giọng nói phát ra từ đó. Một
trong ba kẻ lạ mặt, giơ lên một thanh đao ngắn sáng lấp lóe ánh kim. Vừa nhìn
đã biết sắc bén vô cùng. Ông chủ quán cùng mấy người khách ban nãy đương tranh
luận cùng nhìn về phía ấy. Người cầm đao ắt hẳn chính là vị thiếu nữ đã lên tiếng.
Giọng điệu thật kiêu ngạo, tiếc rằng mặt mũi chẳng thấy được.
“Rầm”, cánh cửa gỗ của quán trọ Con Nhồng bị đạp mạnh bật
ra. Mấy người bên trong không khỏi giật mình. Trước cửa là một toán lính triều
đình giáp trụ chỉnh tề. Tên đầu lĩnh bước vào, mặt mày bặm trợn, hắn ta giơ ra
một mảnh giấy vẽ nguệch ngoạc ba gương mặt, hai nam một nữ rồi the thé hỏi:
- Chủ quán, mấy ngày nay ngươi có thấy hai nam một nữ dung
mạo thế này đến đây hay không ? Chủ quán mặt mày tái xanh, vội vã lắc đầu. Tên
thủ đầu lĩnh cau mày, đôi mắt dữ tợn quét qua tất cả các thực khác ngồi trong
quán. Chợt, hắn quát to:
- Ba tên kia, mau bỏ khăn choàng ra ! – Mấy lời vừa rồi ắt
nói với bọn ba kẻ lạ mặt ở góc quán. Bọn họ vẫn ngồi im như tượng, không buồn
trả lời ánh mắt nhìn bâng quơ làm bộ như mấy tên kia không nói chuyện với mình.
Tên đầu lĩnh mặt đỏ như mận chín, quay nhìn thuộc hạ. Hai tên thuộc hạ hiểu ý,
tiến tới bàn ba người nọ. Đột nhiên, chỉ thấy một trong ba người nọ phất tay một
cái, cái bàn gỗ bỗng nhẹ như tênh vù vù lao tới đập vào người hai tên lính triều
đình làm chúng văng ra sau mấy thước, sặc cả máu mũi, mặt mày tèm nhem khổ sở
vô cùng. Cùng lúc, cả ba kẻ lạ mặt nhanh như cắt lao vụt qua cửa sổ, thoát ra
bên ngoài. Tên đầu lĩnh điên tiết ra lệnh:
- Đuổi theo mau !
Khu ổ chuột ở rìa
thành Rockwall thuộc vương quốc Konarz có một buổi sáng chẳng mấy yên bình. Từ
khu chợ Đồng Đen, ba bóng người phóng ra nhanh như chớp. Kẻ dẫn đầu là một
thanh niên cực kỳ tuấn tú, mái tóc ngắn màu nâu sậm, đôi mắt màu mật ong nửa
hoang dại, nửa quý phái quyến rũ vô cùng, bộ trang phục chiến đấu du mục bằng
da thật gọn gàng và linh hoạt. Theo sau đó là một nam một nữ, nam mặc giáp,
mang khiên và kiếm, ắt phải là một kiếm sĩ. Người thiếu nữ vận đồ đạo chích,
trên vai nàng vắt hai lưỡi đao ngắn sẵn sàng ở tư thế chiến đấu. Đuổi theo sau
họ là một toán lính triều đình, tên đầu lĩnh cưỡi con ngựa hoàng gia luôn miệng
quát tháo thuộc hạ đuổi theo ba người kia không để cho họ thoát
Người thiếu nữ chợt lên tiếng với hai đồng bọn:
- Này, ta muốn đùa với bọn chúng một chút, hai người không
có gan thì cứ việc chạy trước. – Giọng nàng ta ra vẻ khiêu khích.
Nói rồi nữ đạo chích đột ngột ngừng
lại, đối diện toán lính đang đuổi đến. Thanh niên kia và kiếm sĩ nghe vậy cũng
dừng lại, khoanh tay đứng nhìn dường như chờ đợi một màn trình diễn đẹp mắt của
nữ đạo chích.
- Được ta xem cô một mình đối phó
với bọn chúng mất bao lâu. – Nhân Mã (Sagittarius) vừa nói vừa liếc nhìn
Edward.
Kiếm sĩ cũng đang có vẻ rất hứng
thú, chàng xem chừng chắc bẩm người nữ đồng đội thế nào cũng phải nhờ đến sự
giúp đỡ của mình.
Sáu con ngựa hoàng gia xông thẳng
qua khu chợ lụp xụp, hàng hóa mới bày trong nháy mắt vùi dưới chân chúng, khí
thế hung tàn vô cùng. Alexandra không một chút sợ hãi, nàng cúi người, lao trực
diện về phía đó. Mấy tên lính hoàng gia thoáng thấy ả nữ đạo chích bỗng nổi
điên liều mạng như vậy cũng không khỏi giật mình, giảm mấy phần khí thế.
“Keng !” cặp đao ngắn được rút khỏi vỏ, nhanh
như cắt, nữ đạo chích nhún người phóng vọt về phía con ngựa đầu tiên, tên đầu
lĩnh còn chưa kịp giơ kiếm thì đã thấy loáng một cái ánh kim loại ở ngang cổ
mình, một dòng máu phụt ra đỏ tươi. Năm tên lính còn lại kinh hãi vẫn chưa hiểu
chuyện gì xảy ra, chỉ thấy đội trưởng của mình đổ gục từ trên ngựa xuống đất, sự
sống rời khỏi thân xác từ lúc nào.
“Roẹt, roẹt, roẹt, roẹt, roẹt !”.
Năm tiếng đao xé vào không trung, tưởng chừng chúng phát ra cùng một lúc. Mấy
tên lính còn lại cũng lần lượt đổ gục, sáu con ngựa mất chủ hoàng sợ cắm đầu chạy
ra khỏi cổng thành. Người ở hiện trường lúc đó thật chẳng thấy được gì ngoài
ánh đao lấp loé bởi nữ đạo chích di chuyển quá nhanh.
Nhân Mã đứng một bên quả thực
cũng hết sức kinh ngạc, từ nhỏ chàng đã từng nghe những câu chuyện về đạo chích
và sát thủ, bọn họ quả thực là một cổ máy chiến đấu lợi hại với những kĩ năng
thân thể vô cùng lão luyện, nhưng chàng vẫn chưa thực sự tận mắt nhìn thấy cho
đến khi nhập hội cùng với Alexandra. Nàng ta có một quá khứ chằng mấy gì yên
bình, làm thuộc hạ cho những tổ chức ngầm tại Rockwall, khi thì vận chuyển hàng
hóa, khi thì đánh cắp, lúc nào cũng có chém giết đi cùng thế nên bị quân đội
triều đình liên tục truy nã. Edward thì ngược lại, chàng là một kiếm sĩ được
đào tạo bài bản, kĩ năng và phòng ngự cực tốt, vốn là một nhân tài trong đội cận
vệ hoàng gia. Tuy nhiên chàng lại bị chính đội trưởng của mình hãm hại, vu khống
cho chàng thông đồng với các tổ chức ngầm, lợi dụng vị trí trong đội cận vệ để
đưa hàng hóa cấm vào trong thành. Còn Nhân Mã, một pháp sư tự do, cha mẹ đều chết
dưới tay của Giáo hội. Ba con người với cùng chung một kẻ thù, giờ đây cùng với
nhau sống ngoài vòng pháp luật. Quả thực sự thống trị của hoàng tộc và Giáo hội
đã đẩy con người ta đến bước đường cùng của cuộc sống. Không chỉ riêng pháp sư
mà bất cứ những ai đe dọa đến nền thống trị vững chãi của chúng.
Tiếng ngựa hí vang, một toán lính nữa lại đến. Lần này không
chỉ có sáu tên.
- Chạy ! – Alexandra hét lớn.
Phải đến hơn năm mươi tên lính.
- Không đùa đấy chứ ? Này Edward,
cậu nói xem tên đội trưởng của cậu có phải mất trí rồi hay không ? Phái từng
này binh lính hoàng gia để truy đuổi chúng ta ư ? – Nhân Mã nói, có phần kinh
hãi.
- Tôi nghĩ thứ mà chúng ta đánh cắp
lần này thật sự quan trọng. Bọn chúng nhất định không để chúng ta thoát. Đi
thôi ! – Edward trả lời.
Ba người bạn quay đầu chạy ra cổng
thành, từ đó, muốn rời Rockwall phải băng qua cây Cầu Đá dài hơn năm trăm thước
vắt ngang qua con sông Green nước chảy cuồn cuộn. Cây cầu này thực sự là một
công trình vĩ đại, hàng trăm tấn đá tảng được người ta vận chuyển đến đây, dùng
vật liệu vững chãi nhất để kết nối chúng lại. Bình thường khi cần, cả một đạo
quân nhất loại di chuyển sang cũng không thể làm Cầu Đá lung lay. Bộ ba này
chưa từng bị truy đuổi bởi một toán lính đông đến như vậy. Những lần trước đây
nhiều lắm cũng chỉ chừng mười mấy tên lính, quân đội hoàng gia không muốn phí
nhân lực vào những cuộc đuổi bắt nhỏ.
Tuy nhiên lần này có lẽ bọn chúng
quyết tâm truy sát bởi thứ mà nhóm Nhân Mã đánh cắp chính là Đá Linh Hồn. Đây
là bảo vật của Giáo hội, có được loại đá này làm vũ khí hoặc chiến giáp, quyền
năng của pháp sư tăng lên gấp trăm lần.
- Nhân Mã,
anh phải làm gì đó nhanh đi, không thì cả ba chúng ta sẽ có kết cục ở trên giàn
treo cổ. – Alexandra thảng thốt.
Cả ba người bạn đã chạy qua phía
bên kia cầu, tuy nhiên đoàn binh lính hoàng gia đã tiến rất gần, chỉ cần bọn
chúng vượt qua Cầu Đá, sự truy đuổi bên ngoài thành sẽ trở nên dễ dàng hơn rất
nhiều. Lại nói binh lính hoàng gia tên nào cũng có ngựa tốt. Thật là một tình
thế vô cùng chênh lệch. Nhân Mã cũng nhận thấy điều đó, người duy nhất có thể cản
bọn chúng, ngoài chàng ra thì còn ai có khả năng đó nữa.
- Phải phá sập cây cầu. – Chàng
nói như đinh đóng cột.
- Nhưng cây cầu này vô cùng vững
chãi, cậu có chắc không ? – Edward không khỏi kinh hãi. Xưa nay thứ to lớn nhất
mà Nhân Mã có thể dùng pháp thuật để tác động là một thân cây cổ thụ. Nhưng cái
đó thì chẳng nhằm nhò gì với Cầu Đá.
- Không còn cách nào khác. – Nhân
Mã cũng thực sự không tin mình có thể làm được. Chàng luôn cảm thấy có một giới
hạn nào đó trong khả năng điều khiển trọng lực của mình. Trong tâm trí chàng chợt
hiện về hình ảnh của thời thơ ấu, trong khu rừng Evergreen yên bình, chàng và
cha cùng nhau luyện tập pháp thuật.
- “Nhân Mã, con nhớ kĩ, muốn điều
khiển trọng lực, phải dùng trái tim, không dùng lý trí. Bởi vì chỉ khi dùng
trái tim, pháp thuật mới phá bỏ được rào cản của giới hạn. Con có hiểu không
?”.
-“Cha !” – Tâm trí chàng kêu lên
một tiếng ai oán. Lời dặn dò của cha chỉ như mới hôm qua. -“Cha à, con thực sự
không biết phải làm như thế nào ! Phải làm như thế nào để sử dụng con tim chứ
không phải lý trí ?”
- Nhân Mã
! – Anh đang làm gì thế, bọn chúng đến rồi kìa ! – Giọng Alexandra vọng đến kéo
Nhân Mã trở về với thực tại. – Nếu anh có cách gì, thì hãy làm ngay đi !
- Được rồi, hai người mau lùi về
phía sau ! – Nhân Mã ra lệnh, đoạn chàng giơ hai tay về phía trước, hướng về
phía Cầu Đá. Bên kia cầu, toán lính hoàng gia thấy có sự lạ cũng e dè dừng lại.
- Hắn ta đang sử dụng pháp thuật.
– Một tên lính nói với gã thủ lĩnh. Chỉ thấy gã này khẽ gật gù, chăm chú nhìn về
phía Nhân Mã như chờ đợi, rõ ràng hắn chẳng dám tiến thêm.
- “Rắc !” cây cầu khẽ chấn động,
một lớp bụi mỏng tỏa ra từ cây cầu. Chỉ thấy gương mặt Nhân Mã lúc này hết sức
khổ sở, sự vững chắc của cây cầu vượt quá tưởng tượng của chàng. Thậm chí một
pháp sư quyền năng cũng chưa chắc có thể phá hủy một công trình như vậy. Tên thủ
lĩnh toán lính hoàng gia khẽ phì cười:
- Hắn ta
chẳng làm suy suyễn nổi cây cầu này đâu. Thật không biết lượng sức. Bắt hết bọn
chúng cho ta. – Hắn hét lớn, ra lệnh cho thuộc hạ xông qua cầu.
Alexandra và Edward nhất thời kinh hãi, bọn
lính đã quyết định xông qua, kế hoạch của Nhân Mã quả là quá sức của chàng. Lúc
này Nhân Mã vẫn đứng yên đó, hai tay đưa về phía trước, mắt đỏ ngầu, rằn ri tia
máu. Từ mũi chàng không biết từ lúc nào đã chảy ra một dòng máu
- Nhân Mã, mau đi thôi. Anh đã cố hết sức rồi.
Xem anh đang chảy máu kìa. Thôi ngay đi ! – Alexandra lo lắng giục Nhân Mã.
- “Sử dụng trái tim, sử dụng trái
tim ! Cha, mẹ, con xin lỗi vì đã làm hai người thất vọng. Con xin lỗi đã ra
ngoài rong chơi và làm hại hai người !”. Hai hàng lệ khẽ trào trên mi, ánh mắt
chàng dường như nhòe đi. Toán lính đã đánh ngựa xông đến hơn nửa cây cầu, chỉ
trong nháy mắt nữa thôi, bọn chúng sẽ ập đến.
“Rắc, rắc…”. Chợt, cây cầu bắt đầu
oằn mình dữ dội hơn. Bề mặt cầu rung lắc. Mấy con ngựa hoàng gia hoảng sợ dựng
lên, hí vang. Nữ đạo chích và kiếm sĩ kinh hãi nhìn về phía người đồng đội của
mình, chỉ thấy anh ta thét lên một tiếng
“AAAAAA”, cùng lúc đó, từ cây Cầu
Đá, một âm thanh khủng khiếp vang lên, mặt đất chấn động dữ dội. Mấy trăm tấn
đá tảng như chịu một áp lực kinh người, một kẽ nứt xuất hiện từ giữa mặt cầu,
nó lan ra cực nhanh về hai đầu cầu.
- Quay lại mau ! – Một tên lính
hét lên. Mấy chục tên lính kinh hoàng quay đầu ngựa. Nhưng không đợi bọn lính kịp
trở về cổng thành, cây Cầu Đá rên một tiếng cuối cùng rồi “Oành”, thân cầu dài
mấy trăm thước bỗng xoắn lại như mảnh vải, mấy chục mạng người trên đó trong
nháy mắt tan xương nát thịt. Cơn chấn động mạnh tới nổi khiến cho tường thành
Rockwall cũng rung chuyển, đất đá vỡ ra rơi xuống mịt mù. Khi bụi mù lắng xuống
thì Cầu Đá cũng tan biến không còn chút vết tích. Bên dưới đó, con sông Green vẫn
cuồn cuộn chảy, ngay cả xác người vừa rơi xuống đó cũng bị cuốn mất tăm.
Đàng sau cổng thành, tên thủ lĩnh
may mắn giữ được cái mạng, hắn kinh hãi toan đánh ngựa quay về thì chợt con ngựa
hí vang, lùi lại mấy bước. Trước mặt không biết từ lúc nào đã có một người vận
áo thuật sĩ, cưỡi ngựa chờ sẵn. Nét mặt tên thủ lĩnh lúc này càng thêm tái mét,
hắn run rẩy nói:
- Uuron, ngài… Thật chẳng trách
ngươi. Nhân Mã quả thực mạnh hơn trước rất nhiều. Và cũng ngang bướng hơn trước
nhiều. Giống như cha mẹ của nó. – Người ở trước mặt lên tiếng. – Nhưng nếu để
ngươi trở về với bộ dạng này thì làm thế nào để giải thích với Cha tối cao được.
Câu nói của Uuron khiến tên thủ lĩnh vô cùng kinh hãi, hắn vội tụt xuống ngựa,
quỳ lạy người kia:
- Xin ngài hãy thương xót. Xin
ngài !
Chẳng thấy Uuron trả lời, chỉ thấy
hắn quay ngựa bỏ đi, cánh tay trái giơ lên, một luồng khói đen mãnh liệt trào
ra, cuồn cuộn lao ngược về phía sao, đâm thẳng qua giữa ngực tên thủ lĩnh hoàng
gia. Luồng khói tan biến, tên thủ lĩnh xấu số đổ gục trên mặt đất, hồn lìa khỏi
xác.
Tại chính điện hoàng gia Rockwall, một người
đàn bà lưng gù, mặt mày nhăn nheo đứng im lìm như pho tượng.
- Hắc Phu Nhân ! – Một giọng
nói pha lẫn ngạc nhiên lẫn sợ hãi phát ra từ cửa điện. Uuron vội vã bước vào,
khẽ cúi mình trước người đàn bà nọ.
- Thế nào
? Thất bại thảm hại hả ? – Người đàn bà mỉa mai. Uuron nét mặt thoáng tức giận,
nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.
- Lần này vì chuyện gì mà đích
thân Phu Nhân phải đại giá đến tận Rockwall xa xôi ? Phải chăng Chủ nhân có việc
cho tôi ? Đúng là như vậy, lần này chủ nhân có nhiệm vụ cho ngươi. Tuyệt đối
không được làm người thất vọng. Hắc Phu Nhân khẽ dừng lại, ánh mắt tàn nhẫn
liếc nhìn kẻ trước mặt. – Trong đám người mà người truy đuổi, có kẻ mà Chủ nhân
cần. Ả nữ đạo chích đó, trên vai trái có một hình xăm bán nguyệt. Ả chính là một
trong những người mang mảnh ghép linh hồn của Mặt Trăng. Ngươi phải đem ả về
đây bằng bất cứ giá nào. Những người bạn của ả xử thế nào là tùy ngươi.
- Thuộc hạ
tuân lệnh !
Hắc Phu Nhân khẽ gật đầu, đoạn cả người hóa
thành khói đen, tan vào không khí. Uuron vẫn đứng đó, sắc mặt ngưng đọng.
- Để xem lần này bọn ngươi thoát
đi đâu. – Nói rồi, vung tay một cái, từ tay áo hắn, một luồng khói đen ngùn
ngùn bay ra, gào thét dữ tợn, chốc chốc tụ lại thành hình một cái đầu sói khổng
lồ. Luồng khói quét quanh bên trong điện hoàng gia mấy lần rồi lũ lượt kéo ra
ngoài, khí thế vô cùng đáng sợ.
***
Cánh rừng bên ngoài thành
Rockwall nếu ban ngày bước vào thì còn tạm an toàn chứ về ban đêm, sương đổ về
mù mịt thật là một nơi hung hiểm muôn trùng. Ngay cả con đường mòn trước mặt ba
người bạn cũng biệt tăm biệt tích. Thỉnh thoáng tiếng sói tru vọng lại, nghe
như ma quỷ từ dưới mấy tầng điện ngục hiện về, khiến người ta sởn hết cả gai
óc. Nhân Mã đi ở phía trước, tay chàng giơ lên ngang ngực ôm lấy một vầng sáng.
Đó là ánh sáng do ma thuật tạo ra. Trong khu rừng tối mù mịt này, có một chút
pháp thuật cũng khiến người ta yên tâm phần nào. Nữ đạo chích Alexandra đi ở giữa,
hai thanh đao liên tục phát quang những bụi cây trên đường đi. Kiếm sĩ Edward
đi sau cùng, về năng lực phòng thủ, khỏi phải nói, chàng ta chính là số một. Đột
nhiên, ánh sáng trên tay Nhân Mã run rẩy mấy lượt, cứ như ánh nến bị gió thổi tạt
qua. Ánh mắt Nhân Mã ngưng đọng, chàng ra hiệu cho hai chiến hữu dừng lại.
- Cẩn thận, đó là ma thuật. Có kẻ
sử dụng ma thuật trong khu rừng này. Hắn rất mạnh. – Nhân Mã thì thào, tay trái
thu về trước ngực vạch lên không trung biểu tượng một mũi tên. Lập tức, biểu tượng
phát sáng và lơ lửng trước mặt chàng.
Alexandra và Edward ở phía sau
cũng kéo vũ khí về sát người để phòng thủ, lưng đâu vào nhau, mắt hướng về mịt
mùng rừng tối. Bất ngờ, Nhân Mã cau mày, tay trái phất về phía một khoảng rừng
âm u, biểu tượng mũi tên lòe sáng như sao băng, nhanh như chớp phóng về phía ấy.
Chỉ thấy ánh sáng trắng rực rỡ của pháp thuật xuyên qua không gian đâm sâu vào
màn đêm trước mặt soi sáng một đường sâu hun hút. Mũi tên bay mãi cho đến khi mất
hút trong bóng tối. Ba người bạn căng thẳng nhìn về phía ấy.
“Gào” một tiếng mãnh thú gầm lên
dữ dội. Từ trong màn đêm nơi mũi tên ánh sáng vừa xuyên qua, hai con mắt đỏ rực
xuất hiện. Cùng lúc gió nổi lên dữ dội.
- Mọi người
cẩn thận. Đó không phải dã thú bình thường. Nó có ma lực rất mạnh. – Nhân Mã
hét lên trong tiếng gió.
“Rắc, rắc” tiếng cành cây gãy
liên tiếp vọng lại. Một bóng đen khổng lồ lao ra từ khoảng rừng tối. Móng vuốt
sáng lóa trong đêm sắc bén hơn bất kỳ thứ vũ khí nào. Nhân Mã thét lên một tiếng,
cả người nhảy lên không trung, liền sau đó dùng nắm đấm hướng xuống mặt đất
thoi một quả. “Ầm”, chỉ thấy bao nhiêu đất
đá, lá khô, cành gãy chấn động một cái, lập tức theo một luồng trọng lực cuồn
cuộn bốc lên thành một bức tường xoáy chắn ngang phía trước ba người bạn. Cái
bóng mãnh thú lao vùn vụt tới va vào bức tường đó, phát ra một tiếng động khủng
khiếp. “Ầm” cả thân người Nhân Mã chấn động một cái, bị đẩy lùi về phía sau, bức
tưởng đất đá vỡ tan tành. Con dã thú lúc này chỉ hơi chững lại, để lộ nguyên
hình là một con sói trắng khổng lồ, trước trán của nó có một kí hiệu sáng lấp
lánh hình nửa vầng trăng. Khóe miệng Nhân Mã có tia máu, chàng thở dốc.
Sói Mặt Trăng ? – Nhân Mã khẽ thốt
lên.
Trong lòng chàng không khỏi chấn động, chàng
đã từng đọc qua tài liệu về loài yêu thú này. Đó chính là một loài linh thú có
sức mạnh đáng sợ, bình thường chỉ sống ở trong Cõi Mộng. Chỉ có những pháp sư
có pháp thuật thực sự cường đại mới có thể triệu hồi được chúng tại nhân gian
và sai khiến được chúng. Đã là pháp sư ai cũng biết rõ, thần thú, ma thú hay
yêu thú đều không thể đánh đồng với dã thú bình thường. Chúng có cơ thể to lớn
và bền bỉ hơn cả sắt thép, sức mạnh cơ bắp cũng vượt trội trăm ngàn lần. Truyền
thuyết cho rằng, linh thú có tuổi thọ vô cùng dài, có thể tính bằng vạn năm.
Chính vì vậy mà chúng có trí tuệ hơn hẳn dã thú bình thường, thậm chí có thể
ngang hoặc hơn cả phàm nhân.
Nhờ đó, chúng có thể thao túng ma thuật, đạt đến
trình độ thần thông mà pháp sư bình thường nếu gặp phải cũng lành ít dữ nhiều.
Con sói Mặt Trăng ở trước mặt vốn dĩ toàn thân trắng như tuyết, thế nhưng trong
đêm tối lại ẩn thân vô cùng kín đáo, khi tấn công, rất là ung dung nhưng lại dễ
dàng phá nát bức tường đá do trọng lực tạo ra. Không cần nói cũng biết ma lực
mà nó sở hữu là vô cùng lớn, cả trí tuệ và tuổi tác của nó, ắt cũng không hề nhỏ.
Qua việc đánh giá sơ bộ về dã thú
trước mặt, Nhân Mã cảm thấy có phần căng thẳng. Chàng vốn dĩ là một pháp sư tự do, pháp thuật không được
đào tạo bài bản ,chỉ qua kinh nghiệm chiến đấu mà thành.
Tuy vậy đối với linh thú, đây là lần đầu chàng
đối mặt vì vậy về mảng kinh nghiệm, thực sự là không được hữu dụng. Đang mãi
suy tính, chợt chàng nghe phía sau có tiếng hét. Alexandra đã xông lên phía trước,
hai ngọn đao xoay vòng nhanh như cắt, cả người nàng cũng xoay một cái.
“Phụp” thân người tan biến trong
không trung. Chỉ trong chớp mắt, ánh đao đã loang loáng xuất hiện bên cạnh con
dã thú. Đó là thuật ẩn thân của đạo chích. Thực ra chính là nhờ di chuyển cực
nhanh mà thành.
Con sói cảm thấy bất thường, nó xoay đầu sang
bên, gào lên một tiếng. Chỉ thấy âm thanh phát ra lập tức làm không khí chấn động.
Một luồng sức mạnh ghê gớm thổi thốc nữ đạo chích bay ngược về phía sau, cả người
đập vào gốc cây cổ thụ. Chưa dừng lại ở đó, con sói giận dữ lao đến trước mặt
Alexandra, giáng bàn chân đầy vuốt xuống người nàng. Ngay lúc đó, thân người nó
đột nhiên chấn động, năm cái vuốt sắc chệch hướng cào rách vai áo nữ đạo chích.
Thì ra kiếm sĩ Edward trong lúc
hiểm nguy đã lao đến, dùng khiên húc một cú trời giáng vào một bên sườn con dã
thú. Kiếm sĩ có sức mạnh cơ bắp vượt xa người thường, cú húc của Edward khiến
con sói bị đẩy lùi ra xa nữ đạo chích. Tuy nhiên con dã thú không hề có vẻ bị
thương hay mệt mỏi. Nó gầm ghè nhìn về phía Alexandra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm
chằm vào bờ vai nàng nơi mảnh áo bị cào rách để lộ ra một khoảng vai với vết
xăm hình bán nguyệt. Con sói phớt lờ Edward, có cái gì đó thu hút nó tiếp tục
xông về phía nữ đạo chích. Nhân Mã nhận thấy tình huống hiểm nguy, chàng lập tức
niệm chú, hai tay dang ra, gồng thành nắm đấm, lập tức mấy thân cây gần đó oằn
mình răng rắc. Sức mạnh trọng lực dữ dội tăng lên trong chớp mắt.
“Rắc, ầm” mười mấy thân cây cổ thụ gãy lìa dưới
sức ép của trọng lực, ngay lập tức hướng về phía con dã thú lao đến, khí thế
mãnh liệt vô cùng. Con sói không hề cảm thấy đe dọa, nó hướng về phía mấy thân
cây khổng lồ gầm lên một tiếng. Cũng với cùng một loại sức mạnh đã đánh văng
Alexandra, một luồng lực mạnh mẽ từ mồm con dã thú phóng ra, ngay lập tức chặn
đứng mấy thân cây khổng lồ đang vùn vụt lao tới. Chấn động tạo ra âm thanh vô
cùng lớn, mặt đất rung chuyển. Nữ đạo chích và kiếm sĩ ở gần đó lảo đảo ngã ra
đất. Nhân Mã bị luồng lực dư chấn thúc lùi về phía sau, nhưng ngay lập tức
chàng đưa ngón tay lên môi, niệm nhanh một câu chú rồi chỉ về phía trước, lại một
mũi tên ánh sáng phóng ra. Mũi tên xé gió, rít lên dữ dội, lao về phía con sói.
Con dã thú gầm lên giận dữ, kí hiệu mặt trăng ngay giữa trán nó vụt lóe sáng.
Nó vươn người lên không trung, đập cả hai chân trước xuống mặt đất, ngay lập tức,
một luồng sáng xanh tỏa ra như sóng càn, ầm ầm quét đến. Mũi tên chạm phải luồng
sáng, lảo đảo mấy cái rồi tan biến. Luồng sáng chưa chịu dừng lại, nó tiếp tục
quét về phía Nhân Mã, chàng kinh hãi bay lùi về phía sau. Cơn sóng ma thuật dữ
dội của con linh thú quét tới đâu, cổ thụ gãy đổ đến đó. Cũng đủ để biết sức
sát thương của nó đến cỡ nào.
Nhân Mã bay giật lùi mãi về phía
sau cho đến khi cả người đập vào một thân cây đau điếng, miệng phún một ngụm
máu tươi. Chàng không thể lùi được nữa. Trước mặt sức mạnh kia vẫn ào ào quét tới.
Trong phút hiểm nguy nhất, bất chợt,
một thanh âm trong trẻo vang lên, tựa như thiên thần vỗ cánh, một luồng ánh sáng
chói chang xuất hiện chắn ngang trước mặt Nhân Mã. Làn sóng xanh dữ dội kia chạm
phải ánh sáng này, lập tức bị đẩy lùi. Con sói chấn động, gầm lên một tiếng,
nhưng lần này tiếng gầm đã giảm đi mấy phần giận dữ, thay vào đó là một sự hãi
sợ trước sức mạnh mới xuất hiện kia. Mấy người tại khoảnh rừng đều kinh hãi
nhìn lên.
Từ trên không trung, một bóng
hình ôn nhu, diễm lệ lướt gió bay đến. Một thiếu nữ xinh đẹp vô ngần, váy áo trắng
tinh không một chút phàm tục. Mái tóc vàng óng ánh bay trong gió. Hai tay nàng
ôm một chiếc lư bằng đồng. Đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống bên dưới. Một giọng nói
thánh thót như nhạc vang lên:
Yêu thú đến
từ Cõi Mộng ? – Thoáng một chút kinh ngạc. – Ma lực mạnh đến dường này hẳn
ngươi đã sống không dưới năm vạn năm. Chả trách ngươi tại đây dám lộng hành đến
như vậy.
Đoạn, ánh mắt người thiếu nữ lạnh
nhạt liếc qua mấy người ở bên dưới. Khỏi phải nói cũng đã bị con dã thú đánh
cho tơi bời. Khi ánh mắt nàng quét về phía Nhân Mã, chợt có chút ngưng đọng.
Trong phút chốc, Nhân Mã có cảm tưởng vị thánh nữ kia đã từng quen biết với
chàng.
Nhưng nhìn lại, ánh mắt nàng đã
quay đi, nhìn chằm chằm vào con sói mặt trăng. Con dã thú lúc này không còn mấy
hung hăng mà trở nên vô cùng thận trọng. Với trí tuệ của mình, nó thừa sức biết
được người trước mặt là một pháp sư rất cường đại. Người thiếu nữ khẽ cười:
- Mấy người các ngươi số còn chưa
tận. Con dã thú này để ta vậy. – Nói rồi, người thiếu nữ khẽ đưa tay về phía
trước, lòng bàn tay duyên dáng xòe ra như hoa nở. Ngay lập tức, một luồng sức mạnh
như vũ bão từ đó phóng ra, nhằm hướng con sói mặt trăng đánh tới. Con sói gầm
lên một tiếng. Nó vẫn sử dụng luồng sức mạnh từ tiếng gầm để đối chọi với pháp
lực kia. Nhưng lần này, luồng sáng từ tay người thiếu nữ khí thế vô cùng dữ dội,
chạm phải ma lực từ con sói, nó nhẹ nhàng xuyên qua, nhằm hướng cũ ngùn ngùn tiến
tới.
Con sói kinh hãi kêu lên một tiếng
bất lực, nó nhìn luồng sức mạnh nọ mãnh liệt lao đến mình.
“Ầm” cả một vùng chấn động dữ dội,
ánh sáng chói chang, cây cối gãy rạp. Sức mạnh tỏa ra từ cú va chạm khiến ba
người ở dưới đất phải lấy tay che mắt. Vài giây sau, mọi thứ trở lại yên bình.
Nhân Mã mở mắt, cả một khoảnh rừng bị phá hủy, khói bụi nghi ngút.
Con sói mặt trăng đã tan thành mây khói. Nhìn
lại bên trên, nữ pháp sư xinh đẹp như thiên thần kia lạnh lùng thu tay lại. Động
tác thật thanh tao, thật thoát tục. Trong lòng chàng kinh hãi không thôi. Trên
đời này lại có một pháp sư với quyền năng mạnh mẽ đến dường vậy hay sao ? Chẳng
cần niệm chú, chẳng cần tập trung ý niệm, mà chỉ với một động tác khẽ khàng đã
đủ giải phóng một lượng thần lực khủng khiếp đến nổi cả một con yêu thú năm vạn
năm tuổi cũng đành trơ mắt mà chờ chết. Nàng lại khẽ nhìn về phía Nhân Mã,
gương mặt không biểu hiện một chút cảm xúc, nhưng đôi mắt lại thoáng có tia lấp
lánh
Trọng lực pháp sư ? – Giọng nàng pha chút ngạc nhiên. – Đã
ba trăm năm nay ta chưa gặp một trọng lực pháp sư nào. Quả là một pháp thuật hiếm
hoi. Tuy vậy… Nàng cảm thán. – Ngươi có lẽ là kẻ sử dụng trọng lực vụng về nhất
mà ta từng thấy.
Nàng…nàng biết về pháp thuật điều
khiển trọng lực sao ? – Nhân Mã kinh ngạc. Người thiếu nữ này chẳng những pháp
thuật mạnh mẽ mà hiểu biết cũng thật uyên thâm. Thiếu nữ kia khẽ nhếch miệng cười.
- Tuổi đời của ta đáng để cho tổ
tông nhà các ngươi gọi bằng một tiếng cụ cố. Trọng lực pháp sư dù hiếm nhưng mấy
vạn năm qua ta đã từng gặp không ít. Bất quá, bọn họ đều hùng mạnh hơn ngươi
bây giờ rất nhiều. – Ánh mắt người thiếu nữ chợt có chút xót xa. – Cũng không
trách được, tuổi thọ loài người càng lúc càng ít ỏi, làm sao thấu triệt được
quyền năng của trọng lực.
Mấy lời cuối cùng nửa nuối tiếc, nửa hoài cổ,
nghe đâu có chút bi ai. Không đợi chàng nói tiếng cảm ơn, người nữ pháp sư phất
tay, cả người hóa thành vệt sáng nhằm hướng Đông mà biến mất. Ba người bạn khổ
sở đỡ nhau dậy.
Không ngờ trong khu rừng ở rìa
thành Rockwall này lại có kẻ độc địa gửi đến một con ác thú mạnh đến như vậy để
lấy mạng họ. Cũng may nhờ có vị nữ pháp sư kia tình cờ đi ngang qua, nếu không
có lẽ họ phải bỏ mạng tại đây. Edward kinh ngạc hỏi Nhân Mã
- Này, người
lúc nãy là ai, có phải là một vị thần hay không ? Tôi không nghĩ như vậy. Với
dáng vẻ bề ngoài và pháp thuật cường đại đến như vậy rất phù hợp với mô tả mà
người ta vẫn thường đồn đại về Xử Nữ. – Nhân Mã phân tích.
- Xử Nữ là người nào ? –
Alexandra nghi hoặc.
- Các người không phải pháp sư
nên không biết. Ở phía Đông của lục địa này là nơi ở của một pháp sư vô cùng
hùng mạnh. Người đó chính là Xử Nữ. Nàng chính là nữ tư tế của đền thờ Ánh
Sáng. Người ta cho rằng nàng đã hai vạn tuổi, nhưng trẻ mãi không già. Pháp thuật
đã đạt đến mức thần thông, thoát tục như thần. – Nhân Mã nói với vẻ ngưỡng mộ.
- Nếu thật như thế, nàng ta chẳng
qua chỉ là một bà già hai vạn tuổi. Ôi thật là kinh dị quá đi. – Edward rùng
mình
- Hừ, cậu là đồ dở hơi. – Nhân Mã
phát cáu.
Đoạn, chàng nhìn về phía Alexandra, bờ vai
nàng vẫn lộ ra khỏi mảng áo rách. Thật kỳ lạ. – Nhân Mã tiến về phía nàng. –
Ban nãy con dã thú ấy vì lí do gì cứ không ngừng tấn công cô. Có phải là do cái
này hay không ? – Chàng chỉ tay vào hình xăm trên vai nữ đạo chích. Alexandra vội
lấy mảnh áo rách che lại bờ vai của mình.
- Vớ vẩn. Chỉ là con thú, làm
sao mà biết hình xăm này hình xăm nọ. – Nàng cãi
- Yêu thú năm vạn tuổi thông minh
hơn là cô tưởng. Tốt nhất từ nay chúng ta phải cẩn thận.
Tôi nghĩ nó tấn công Alexandra tất
có mục đích gì đó. Mấy người đều gật đầu
. Thời gian vừa rồi vô cùng hung
hiểm. Bất giác họ đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với Rockwall.
Vùng đất này không thể ở lâu dài
được nữa. Chúng ta phải làm gì tiếp đây ? – Edward lên tiếng.
Nhân Mã trước nay vẫn luôn là thủ
lĩnh của hội, chàng không do dự, tiến lên một bước. Rockwall không còn là quê
hương của ta nữa. Ở lại đây không thể an toàn.
Đêm nay ta sẽ nghĩ ngơi. Rạng
sáng ngày mai, ta sẽ hướng về phía Tây Bắc. Tôi biết một nơi mà ta có thể đến.
Là nơi nào ? – Alexandra hỏi.
- Auranus, vương quốc của những
chiến binh. – Nhân Mã nói với một nụ cười trên môi. – Chúng ta là những chiến
binh, có phải vậy không ? Chỉ có nơi đó, chúng ta mới tìm được con đường cho
mình. Hãy tin tôi. Hội chiến hữu cùng nhìn về hướng Tây Bắc xa xôi.
Trong lòng họ ai cũng hiểu rõ,
hình trình đến đó sẽ vô cùng gian nan.
Liên quan:
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 1
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 2
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 3
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 4
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 5
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 6
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 7
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 8
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 9
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 10
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 11
Phụ lục 1: Tyern - Cổ thần Số Mệnh/ Cổ thần May Rủi.
ANH PHÁT BỆNH RỒI EM ĐẾN ĐÂY
Liên quan:
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 1
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 2
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 3
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 4
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 5
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 6
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 7
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 8
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 9
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 10
Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao - Chương 11
Phụ lục 1: Tyern - Cổ thần Số Mệnh/ Cổ thần May Rủi.
ANH PHÁT BỆNH RỒI EM ĐẾN ĐÂY
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét